Mưa.
Mưa rơi, rơi mãi không thôi. Đã cả tuần nay đêm nào mưa cũng rầm rào, tí tách. Mưa là động, ồn ã và rộn ràng sao nó thườn...
https://hocvan123.blogspot.com/2013/07/mua.html
Mưa rơi, rơi mãi không thôi. Đã cả tuần nay đêm nào mưa cũng rầm rào, tí
tách. Mưa là động, ồn ã và rộn ràng sao nó thường dễ làm lòng người tĩnh lại.
Mưa cũng là nước mà nước mượn gió để tạt té, xé xiên trong không gian như chẳng
còn hiền lành như nếp cũ. Ai chẳng coi mưa là cái sự thường của tự nhiên, đã
bao lần đội mưa, bao lần ngịch mưa, nhìn ngắm mưa, nghe tiếng mưa nhưng mỗi lần
mỗi khác.
Thực thì mưa vẫn thế chỉ có lòng người thì thiên
biến. Rồi mỗi lần mưa rơi lại làm trôi tuột đi những màu mè nhạt nhẽo, thổi tan
đi những phù phiếm, những hời hợt để trơ ra một bản thể trong trẻo trơ vơ hiện
diện trong sự xô đẩy vồn vã của gió bấc. Và có lẽ cũng bởi mưa khéo vỗ về người
ta trong những thanh điệu ám ảnh của nhạc nước, của sự tách biệt trong một
không gian tuyệt đối cô lập với ngoại cảnh để lòng người dễ rung cảm, dễ suy
tư. Ta nghe mưa chéo xiên từng đợt trong những khoảng trống vô hình, nghe mưa
làm xôn xao trên mặt hồ phẳng lặng của tâm hồn. Để ngĩ về mình, về người, về
tất cả, để lặn ngụm trong bể lớn mênh mông của thể nghiệm. Âm nhạc cho sự đa
cảm, trời đêm cho sự bí ẩn còn mưa cho tất cả sự quyến rũ ấy.
Mưa là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên như sự
bắt đầu của bất cứ một sự sống nào trên đời này. Tình cờ như một sự gặp gỡ
không bao giờ hẹn trước. Đã nhiều lần mưa đến khi nền trời còn nắng cháy, cũng
có lần hậm hực hờn rỗi sầm sì mãi nhưng rồi mưa lại tan biến sau màn mây chẳng
còn thấy. Ai biết chắc khi nào mưa đến trên bầu trời như con người vẫn lấy sự
ngẫu nhiên làm trò chơi bí ẩn cho những đổi thay của đời người.
Mưa là bắt đầu. Từ sự vô hình
huyền hoặc trong không gian mưa là hơi hương của duyên nợ mong manh, hư ảo để
tạo nên màu trong khiết, thanh thảo, long lanh dịu lạnh của những giọt màu
nhiệm buổi ban đầu.
Mưa là bản nhạc kịch đồ sồ lúc rầm
rộ sôi nổi trong những thăng giáng điệu trầm bổng gằn gè rít lên cuộn xoáy cùng
gió nước, lúc miên man với những chương dài êm ái bằng lặng réo rắt, rồi có khi
âm thầm lặng lẽ tí tách trầm lắng như ngưng đọng níu giữ một kỉ niệm.
Mưa còn là kết thúc của những vội
vã, của những phương hướng vô định để rồi vỡ tan trong tiếng nước cho những tròn
trịa tinh anh biến mất trong dòng nước sóng sánh tạo nên những bong bóng phập
phồng nơi hoài niệm và vỡ òa trong lặng lẽ ngẩn ngơ. Mưa ồn ã mà lắng sâu, vội
vàng mà trầm tư mưa vẫn rơi ngoài kia chưa ngớt...
Tí tách, tí tách
Mưa
rơi, rơi không thôi
Nơi mưa rơi có người còn đứng đợi...