Tìm lại một giấc mơ

        Tôi sẽ viết về cái duyên cớ tôi trở thành một thầy giáo, đặc biệt lại là thầy giáo dạy Văn.         Cũng như nhiều thằng bạn c...



        Tôi sẽ viết về cái duyên cớ tôi trở thành một thầy giáo, đặc biệt lại là thầy giáo dạy Văn.
        Cũng như nhiều thằng bạn cũng lứa. Ngày trước tôi cũng có nhiều những hoài bão, ước mơ. Giống như chú chim non mới chui ra khỏi đôi cánh của mẹ đang khát khao sự mênh mông của những cánh đồng, sự hùng vĩ của bầu trời rộng.
Tôi mơ ước trở thành một luật sư nổi tiếng, mặc áo vét đen, đi xe hơi giống y như mấy luật gia trong phim Hàn quốc mà tôi thường xem. Mấy thằng bạn tôi thằng muốn làm cảnh sát, thằng làm kĩ sư, nhà báo...Xem ra thằng nào cũng háo hức lắm. Chúng tôi say sưa học tập và ôn luyện tích lũy kiến thức chuẩn bị cho kì thi ĐH.
            Ngày sắp nộp hồ sơ bố tôi bảo tôi. Con nên thi vào trường Sư phạm đi con!. Bố tôi cũng là một thầy giáo trung học. Hằng ngày ông cần mẫn tới lớp với bọn trẻ con ngố nghênh và nghịch ngơm của ông. Tôi không hào hứng với cái chuyện đó. Một điều nữa tôi luôn thắc mắc tại sao bố tôi nghèo và vất vả đến thế. Mẹ tôi phải xoay ra làm ăn đủ kiểu cả nhà tôi mới được gọi là tạm ổn. Cuộc sống bố tôi đang sống khiến tôi thấy giấc mơ của mình càng đẹp biết nhường nào và tôi càng thêm cố gắng. Nhưng hôm ấy tôi không hiểu. Tôi hoài nghi lắm. Chẳng lẽ bố cũng muốn tôi khổ như bố sao ? “Con ạ! Con còn trẻ con chưa biết được đâu là giá tri thực sự bền vững. Bố không muốn con phải đi học ở xa, và sau này bố cũng không muốn con phải công tác ở xa nhà. Mong muốn của bố mẹ là ngày nào cả nhà cũng được sum vầy bên mâm cơm. Con và cả vợ con nữa cùng với bố mẹ và em trai con” Trời ơi cái triết lí của người lớn. Tôi thấy nó kì quặc lắm. Sao lại nghĩ xa như vậy chứ. Lại còn vợ nữa. Tôi thậm chi chưa biết yêu. Nhưng nghe giọng của ông tôi hình như cũng bị xúc động. Và thế là tôi cũng đông ý theo một suy nghĩ nào đó mà tôi cũng không nhớ nữa.
           Cả buổi tối đêm hôm đó tôi không sao ngủ được. Tôi ra ngoài sảnh phòng ngồi. Một ánh trăng sáng vằng vặc trên đỉnh đầu tôi. Lần đầu tiên tôi biết ngắm trăng và tôi thấy trăng có ý nghĩa với tôi. Hình như tôi khóc. Vì điều gì chứ, có lẽ là để tiễn đưa một giấc mơ mạnh mẽ đã gắn bó với tôi bao lâu nay. Tôi đã chọn một hướng đi khác mà tôi cũng chưa biết tôi sẽ làm gì ở đó.
            Sau khi có giấy gọi nhập học của trường SP. Dĩ nhiên bố mẹ tôi thì vui lắm. Còn tôi thì chẳng thấy có gì hào hứng. Tôi xuệch xoạc khoác cái ba lô chào bố mẹ rồi lên trường. Cả năm học đầu tiên tôi cũng bận rộn lắm. Với bạn bè mới, trường lớp mới, có bao nhiêu là việc là kế hoạch. Dường như tôi ít về nhà và cũng ít thấy nhớ nhà. Cũng chẳng hiểu sao lại vậy nữa. Thời gian cứ bẵng đi. Rồi dần thì tôi cũng trở về với cảm xúc thực. Những ồn ào của TP, tiếng còi xe, màu khói bụi khiến tôi mệt mỏi. Những bữa ăn sơ sài ngán ngẩm.Tôi thấy nhớ nhà. Nhớ bữa cơm với bố mẹ và thằng em trai. Nhớ cái êm ả của nơi tôi sống. Tôi bắt đầu nghĩ đến lời nói của bố tôi. Hay là bố đã đúng. Khi cánh đã mỏi, khi chân đã mệt thì chẳng đâu bằng nhà mình. Người ta chẳng ai muốn xa gia đình mình. Cũng chỉ vì cuộc mưu sinh họ buộc phải đây đó. Có xa rồi mơi thấy điều quan trọng của gia đình. Chắc nhiều bạn sẽ nghĩ khác. Nhưng khi tôi tưởng tượng về một cuộc sống mà tôi phải xa bố mẹ, phải xa vợ và con mình chẳng hạn. Có lẽ sẽ nhớ lắm, sẽ khổ lắm. Khi mẹ mệt, khi vợ tôi ốm và các con cần tôi phải làm gì nhỉ.. Chao ôi là buồn. Đấy! Chẳng biết từ khi nào tôi đã biết nghĩ cho những điều xa xôi như thế. Có lẽ bố tôi là người hạnh phúc vì chẳng lúc nào phải xa mẹ tôi và chúng tôi. Bố luôn xuất hiện khi chúng tôi cần. Tôi nhận ra điều đó và tôi biết bố tôi đã muốn tôi hạnh phúc khi khuyên tôi. Từ đó tôi luôn về nhà thường xuyên , về để hít thở cái không khí gia đình cho đỡ ngột ngạt bởi khói bụi và còi xe. Tôi nhận ra một nghề nghiệp không phải xa nhà mới là ước mơ thật sự của mình.
            Sang đầu năm học thứ 3. Tôi có cơ hội đi thực tập gần một tháng. Tôi về thực tập ở ngôi trường mà trước đây tôi đã học tập. Tôi gặp lại những người thầy, người cô ngày xưa, nơi lớp học sân trường tôi đã gắn bó. Nơi nuôi dưỡng những ước mơ hoài bão của tôi một thời. Tôi được những đứa trẻ gọi bằng thầy. Đi đâu chúng nó cũng tíu tít. Hằng ngày tôi lên lớp trò chuyện với chúng nó. Có những em rất hiền những có những cô cậu cực lì lợm phá phách. Nhưng không hiểu sao tôi thấy hào hứng và thích thú với bọn trẻ này. Tiếp xúc với chúng tôi thấy nhẹ nhõm và trẻ trung. Chắc các bạn sẽ không tin. Nhưng thực sự là như vậy đấy. Sau khi kết thực thực tập chúng nó khóc không cho tôi đi. Rồi cứ thinh thoảng lại kéo nhau đến nhà tôi chơi. Quả thật tôi cũng thấy nhớ lũ chúng nó lắm. Từ sau đó tôi bỗng thấy thích được làm một người thầy giáo. Thích và mong muốn thực sự. Nhưng phải theo một kiểu mẫu lí tưởng. Đẹp cả về ngoại hình lẫn trí tuệ. Tại sao tôi không có niềm yêu thích nay sớm hơn nhỉ. Tôi chợt nghĩ vậy.
Các bạn thấy đấy. Phải hết gần hết năm thứ ba tôi mới tìm ra cho mình niềm đam mê và ước mơ thực sự. Tôi có tình yêu với ngành mình theo học, bởi nó giúp tôi được gần những đứa trẻ nghịch ngơm,bởi nó giúp tôi được gần gia đình, .Quả thật không dễ dàng gì để tôi nhận ra điều ấy. Nhưng tôi tin là chưa muộn. Có người đã nói với tôi hạnh phúc nằm ở quá trình ban thực hiện ước mơ chư không phải là ở việc bạn có thực hiện được nó hay không. Tôi sẽ cố gắng, cố gắng nuôi dưỡng tình yêu của tôi. Để thực hiện cho được mong muốn hạnh phúc bền vững nhất như bố tôi đã nói.
            Với mong muốn chia sẻ, hy vọng rằng qua bài viết này các bạn đã hiểu thêm một chút nào đó về tôi. Một người mê văn, yêu nghề. Và cũng muốn gửi đến các ban thông điệp ngắn : Hãy trân trọng hoài bão ước mơ của mình.


Related

Sáng tác 810607769209519382

Đăng nhận xét

  1. có lẽ nghề sư phạm là 1 cái duyên :)
    lúc mình thi đh cũng chả nghĩ đến trg nào khác ngoài sp. thi xong 2 môn đầu tiên còn toe toét ra nói với bố: "bố ơi năm nay con đỗ". buồn cười thật ^^
    hình như mình vào sư phạm là do ngưỡng mộ một số thầy cô. có lẽ thế. bố mẹ cũng chả góp ý hay khuyên cản @@
    con trai mà học văn hiếm có thật a~ :d. cả khoa mình chỉ có đúng 1 nam nhân (hệ chính quy) thôi, hắc hắc

    Trả lờiXóa
  2. Mình cũng từng có 1 ước mơ, đó là xách chiếc cặp lên bục giảng "tâm sự" với mấy đứa trẻ.
    Nhưng rồi có lẽ ước mơ chỉ là ước mơ mà thôi! Tôi cũng phải từ bỏ ước mơ để đi theo tiếng gọi của cha tôi - đã từng là 1 người lính, tôi trở thành 1 người lính với ngôi sao vàng lấp lánh trên mũ và khát vọng giữ bình yên cho quê hương.
    Nhưng tôi vẫn nghĩ mọi người nên có ước mơ và biến ước mơ thành hiện thực.
    Chúc bạn Đạt thành công!!!!!!!!!

    Trả lờiXóa

Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến. Rất mong sự ghé thăm thường xuyên của bạn!

emo-but-icon

THANH MAI TV

GẦN ĐÂY

NỔI BẬT

BÌNH LUẬN

item