Mùa nhớ
M ưa đã ngớt, những hạt mưa trượt dài trên phiến lá rơi xuống mặt cỏ và trên những chiếc là khô đã sũng nước tạo thành những âm thanh lộp ...
https://hocvan123.blogspot.com/2015/06/neo-oi.html
Mưa đã ngớt, những hạt mưa trượt dài trên phiến lá rơi xuống mặt cỏ và trên những chiếc là khô đã sũng nước tạo thành những âm thanh lộp bộp. Nước mưa chảy lan dưới bàn chân nơi chúng tôi ngồi. Dưới một mom đất cạnh gốc cây to là nơi chị em chúng tôi trú mưa. Một cơn mưa bất chất kéo đến giữa cái tiết trời oi ả. Ngồi cạnh tôi là chị Nũa, chị Dụ. Nhân lúc trú mưa các chị chuyện trò râm ran. Nào chuyện gia đình, chuyện chồng con, và cả chuyện về những hành trình tiếp theo của đoàn 92 chúng tôi. Chị Nũa cùng làng với tôi. Chị đã lập gia đình và có 3 cháu nhỏ. Thằng lớn đã lên 7. Tôi và chị gia nhập đoàn thanh niên xung phong 92 cùng một đợt. Dáng chị cao gầy, điệu bộ thì khéo léo nhanh nhảu lắm. Còn chị Dụ ở Đồng Hỷ. Chị giống như tôi, chưa lập gia đình. Nhưng trông chị dặn già lắm. Mái tóc đen dài búi tó gọn gàng, khuôn mắt cháy nắng nhưng căng mọng như trái mơ. Chị hay kể chuyện cho tôi nghe. Trong đoàn 92 tôi là út ọt. Tôi mới 16. Vì thế tôi được các chị hết mực chiều chuộng. Các chị hay gọi tôi là Út Đường. Tên tôi là Đường, còn út là em út.
- Út Đường ! Khi nào về quê em chơi phải cho chị xem mặt người yêu em nhé !
Tôi sượng mặt, âp úng:
- Em..chưa ! Rồi các chị lại phá lên cười.
Người yêu tôi đâu có thiếu chứ. Tôi tự đắc. Chỉ là tôi không thích thôi. Ở quê tôi có cả tá các anh bám gót. Tôi chộm nghĩ vậy. Tôi vươn vươn cái cổ và không thèm để ý đến lời châm chọc của các chị nữa.
Vậy là cũng đã gần một năm tôi xa nhà. Không biết bây giờ ở nhà có mưa không. Nhớ khi trời mưa rào, tôi cùng mấy đứa em đi bắt cá rô. Cá rô đua nhau vượt dòng lên ruộng. Mà toàn những chú rô to. Chúng tôi vợt chúng búng người tanh tách làm nước bắn tóe tung. Vui thật. Rồi tối về cả nhà lại có bữa rô rán ngon lành. Bố tôi mới mất không lâu. Còn lại mẹ tôi và 12 anh chị em chúng tôi. Từ ngày bố mất tôi ít nói hẳn đi, chẳng muốn chuyện trò với ai. Thương nhớ bố nhưng chẳng biết làm sao. Tôi xung phong đi thanh niên xung phong mặc kệ sự ngăn của chị và các mẹ. Mẹ và chị lo tôi cực. Tôi thì cương quyết lắm. Nếu điểm danh từ 1 thì tôi là số 9 trong 12 anh chị em. Mọi công việc trong nhà tôi đều xông pha. Tôi phải làm gương cho các em chứ. Các chị làm được gì tôi làm được nấy. Tôi nghĩ chẳng có lí gì tôi không thể theo các anh chị đi làm dân công, làm thanh niên xung phong. Những ngày đầu chưa quen. Ban ngày học chính trị, ban đêm mở đường, san lấp hố bom, thời gian căng lừ tôi xoay như chong chóng, chân tay ê ẩm, đau nhức từng khớp xương. Dần già tôi cũng quen công việc nên không có gì trở ngại. Tôi luôn cố gắng. Tôi tự nhủ dù khó khăn hơn nữa cũng không nản. Tôi muốn bố tự hào về tôi, tôi muốn bố thấy tôi đã trưởng thành.
Đã nửa tháng nay đoàn chúng tôi bị ì chệ ở đoạn đường thuộc Na rì - Bắc kạn. Nhiều khối đá lớn chẹn đường, ngáng đường. Lại thêm thỉnh thoảng lại có tốp máy bay xé trời lao tơi đổ bom để lại những miệng hố sâu hoắm. Chúng tôi phải làm cả ngày cả đêm cho kịp.
Mưa đã tạnh hẳn. Thủ trưởng Cược thổi còi hiệu tập trung mọi người tiếp tục công việc. Từ trong các hốc đá gốc cây, lều bạt mọi người nối đuôi nhau ra. Nước ngập cả một đoạn đường dài đỏ ngầu nghĩnh. Sau cơn mưa không khí mát mẻ, những bước chân, cánh tay càng thêm mau lẹ. Đột nhiên tất cả giật nảy mình. Tiếng còi báo động của đoàn trưởng Cược vang lên thất thanh.Tiếng còi chưa dứt đã thấy một đội ba chiếc máy bay xé ngang nền trời vụt tới phía trên chúng tôi. Tiếp theo là những tiếng nổ liên tiếp, rung chuyển mặt đất. Mọi người ai nấy đã kịp dạt sang dìa tìm chỗ khuất, lao xuống các hào sâu tránh bom. Những tiếng rít chu chéo của máy bay cùng tiếng bom vừa kịp vang lên dữ dội rồi ngay lập tức mất hút vào im lặng. Bùn đất nham nháp dính bết trên mặt trên người tôi. Một cái hố hoắm xuống như miệng con quái thú há hốc giữa mặt đường.
- Anh Cược ! Anh Cược !
Mọi người chạy xô lại phía đoạn đường dưới cách chỗ tôi chừng trăm mét. Chuyện gì vậy ? Tôi nhoài người lao theo. Đất đá đổ sụp đè lấp lên chỗ anh Cược và anh Cường náu. Vật một khối đất lớn khuôn mặt anh Cược đã lộ ra. Đất ướt chen vào miệng, vào mắt. Mọi người luôn tay bới đất. Mảnh bom cướp mất một mảng thịt ở đùi anh. Còn anh Cường chân của anh chỉ còn dính lại với cơ thể bằng miếng da. Máu chảy thành vệt đỏ tươi trên màu đất. Mặt tôi tái mét đi. Tôi không dám nhìn nữa. Ngoài anh Cược và anh Cường một số đồng chí khác bị thương nhẹ. Mọi người sau khi được sơ cứu nhanh chóng được đưa đến trạm quân y. Trạm cách chúng tôi khoảng 2km. Bữa tối đến muộn. Không khí buồn ngắt. Tôi dù đói nhưng chẳng thể nhuốt nổi. Tôi tìm đến mô đá cao phía ngoài hang ngồi hóng mát. Chưa bao giờ tôi thấy nhiều máu đến thế. Máu chảy ra từ đỏ tươi thành đen đặc trên nền đất. Chắc thằng tây máu cũng đỏ như ta vậy. Gieo gió thì gặp bão. Rồi chúng sẽ phải nhận lại gấp trăm lần những tội ác chúng đã tạo ra trên mảnh đất này. Ngồi nghĩ vẩn vơ môt lát. Mệt quá. Tôi ngả mình trền phiến đá. Trời đêm cao và rộng. Hôm nay trời vắng sao. chỉ có một ngồi sao sáng nhất đang nhấp nháy. Ngồi sao sáng lấp lánh ở giữa trời thẳng trên chỗ tôi nằm. Đằng sau những đám mây, những ngôi sao kia liệu có một thế giới khác ? Liệu ở đó có chiến tranh ?
Hai tháng sau tuyến đường Thái Nguyên - Bắc Cạn hoàn toàn thông suốt. Con đường rộng mở đón chào từng đoàn quân ra tiền tuyến. Đêm ngày 20/10/1993, một đại đội xe vận tải di chuyển qua tuyến đường Bắc Cạn trở quân tư trang vũ khí cho bộ đội. Chúng tôi làm hoa tiêu dẫn đường. Đèn măng xông trên tay, ngọn đèn của lòng nhiệt huyết trong tim cùng cháy sáng dẫn lối cho đoàn quân ra trận. “Máu có thể đổ, chúng ta có thể hy sinh nhưng đường không thể tắc”, “địch phá thì ta làm lại”. Đó là những khẩu hiệu theo chúng tôi suốt những năm tháng ấy.
Năm năm trôi qua, tôi theo đoàn TNXP 92 đi khắp các nẻo đường. Những nơi tôi qua, những con người tôi gặp để lại trong những ngày tháng tuổi trẻ của tôi một kí ức đậm sâu. Mùa thu năm 1997 tôi trở về khi tôi là cô gái 21. Cái khoảnh khắc trở về thật hồi hộp. Nó giống như một lần nữa mình được sinh ra ở trên đời. Từ xa qua ô cửa xe mờ đục tôi nhìn thấy nơi tôi sống. Cánh đồng xanh mướt màu mạ non. Rặng tre già ôm ấp che trở những mái nhà thấp thoáng. Đó là nơi tôi sinh ra. Tôi đẩy mạnh ô cửa kính xe. Một làn gió mát dịu xoa lên khuôn mặt. Mẹ tôi, các chị tôi, em tôi và cả ba tôi nữa. Những tiếng ấy vang lên trong lòng tôi rõ rệt.Sau khi trở về quê đồng chí nữ TNXP Dương Thị Đường tham gia vào phong trào HTX. Sau thời gian dài đi làm công việc phun thuốc trừ sâu trong HTX bị mắc các bệnh do ảnh hưởng chất hóa học. Bị chảy máu tai và mũi. Cô quyết định sống đơn thân. Tiếp tục làm việc trông trẻ 2 năm. Sau đó làm việc ở trại chăn nuôi La Bì, Cầu Muối. Năm nay bà 67 tuổi trú tại xã Úc Kì, huyện Phú Bình, tỉnh Thái Nguyên. Truyện ngắn này được viết dựa trên câu chuyện về cuộc đời nữ TNXP Dương Thị Đường.