Vô vọng
Việc làm thơ không phải ào ào mà có được. Tôi cũng chỉ xem làm thơ là một cách để chộp giữ lại cảm xúc của mình và gắng làm g...
https://hocvan123.blogspot.com/2013/10/vo-vong.html
Việc làm thơ không
phải ào ào mà có được. Tôi cũng chỉ xem
làm thơ là một cách để chộp giữ lại cảm xúc của mình và gắng làm giàu vốn từ
bằng lí trí chứ tuyệt nhiên tôi làm thơ rất tồi. Gần đây tôi mò lại được mấy bài
thơ viết khi tôi đang học lớp 11.
Không ngờ ràng ngày ấy tâm hồn tôi mang một nỗi đau đớn đượm đà đến vậy. Viết nhiều về nỗi cô đơn và ảo vọng cùng trăng sao. Chắc nhiều người cười rằng ở thế kỉ này còn có kẻ trăng với mây nhưng thực thì những vật ấy vào tâm hồn tôi bằng sự ngẫu nhiên bởi lẽ nơi bàn học của tôi ngồi mở ra phía một bầu trời rộng tuyệt đối không gì chắn khuất. Và thấy gì thì tôi viết vậy.
Không ngờ ràng ngày ấy tâm hồn tôi mang một nỗi đau đớn đượm đà đến vậy. Viết nhiều về nỗi cô đơn và ảo vọng cùng trăng sao. Chắc nhiều người cười rằng ở thế kỉ này còn có kẻ trăng với mây nhưng thực thì những vật ấy vào tâm hồn tôi bằng sự ngẫu nhiên bởi lẽ nơi bàn học của tôi ngồi mở ra phía một bầu trời rộng tuyệt đối không gì chắn khuất. Và thấy gì thì tôi viết vậy.
1. Vô
vọng
Hỏi vũ trụ vút xa
hùng vĩ
Trên thế gian ta có
là chi
Vươn đôi vai bé
chợt bị té
Vượt mắt nhìn xa
bỗng lóa lòa
Dòng thơ đau khóc
òa từng đêm
Mảnh hồn ai dập nát
bên thềm
Đời ta như thêm
khuyết dần
Hay tôi là hạt bụi
li ti
Cũng chẳng thể là
vì sao nhỏ
Là ngọn cỏ hay chút
tàn tro
Sao cuộc sống vô
hồn không vị
Ta đi theo linh hồn
vô vọng
Cho từng giọt lạnh
thấm hàng mi.
2.
Hoàng hôn
Chiều nhạt buông
bóng nắng dần tan
Đường xa vấng chứa
chan lệ héo
Lặng trời xa nhạt
nhẽo mây tàn
Tôi lẹ lướt cây
đường đổ bóng
Gió vụt qua xoa
đắng mắt nồng
Mây kéo trời chợt
rơi rìa núi
Nhịp xe quay xoay
bóng hoàng hồn
Đến rồi ! lại bóng
tối cô đơn
3.
Hỏi trăng
Đêm khuya lạnh lẽo
vô ngần
Cớ sao trăng lại
trụi trần tấm thân
Nhờ mây che bớt mấy
phần
Đêm khuya lạnh lắm
bất cần ốm ngay.
4.
Đêm chết
Trời đêm gió tối
lạnh gió múa quanh
Có bước chân ai dài
lê lết
Thấm lạnh hơi sương
bốc mùi tanh
Kéo lê thê não nề thân
nát
Há miệng răng rơi
vết máu nhạt
Ngậm hơi sương đêm
thổi khắp trần gian
Cỏ cây bết đỏ lụi
tàn héo
Kìa trăng đêm kéo
mây che mắt
Đêm trần gian hiu
hắt quạnh queo
Phía cây cao xác
chết leo trèo
Tóc vương lá trải
qua bóng lạnh
Cặp mắt không máu
đỏ vẫn rỉ quanh.
5.
Linh hồn trôi dạt
Kìa trong đêm ông
Hàn Mặc Tử
Vẫn hắt hiu nặng
bước ưu tư
Này ông ơi! Cho tôi
hỏi thử
Nhớ thương ai dạo
bước trần gian
Ngoảnh nhìn sang
bóng tối ngập tràn
Phía đằng xa áo
trắng nhạt bay
Hồn này lạc lõng
trong chiêm bao
Xác khô dạn nứt
lạnh vào trong xương.
6. Vô
hướng
Sao nay trời lạnh
hoang vu thế
Ngập hồn ta nỗi
buồn tràn trề
Sống sao miên man
tựa nằm mê
Đã tan chưa nỗi
buồn khuya vắng
Trắng bao đêm hồn vứt bên thềm
Kìa trông
Mây dìm trăng góc
trời sằng sặc
Gió lôi mây nằng
nặc xác tan đôi
Mảnh hồn tôi tan
nát thật rồi
Đời bụi sẽ lạc đến
chốn nào
Vứt tôi vào một
khoảng lặng chiêm bao.
7.
Sáng sớm
Gà to gáy rõ hùng
hồn
Gà non tiếng gáy
mắc dồn hen hen
Tinh mơ cóc nhái
thổi kèn
Kìa mây lớn,nhỏ xô
chèn nhau đi
Cỏ cây thức giấc
thầm thì
Mình ta chẳng biết làm
gì cho khuây
Sớm nay ! Ta
lại tiếp một ngày.
8. Thất
vọng
Nỗi buồn thấu tận
đáy tim
Đêm khuya lạnh lẽo
đi tìm ánh trăng
Nhưng
Vằng trăng cất bước
đi rồi
Đêm khuya lạnh giá
còn tôi một mình
Trời
Mùa xuân lặng tiễn
mùa đông
Đêm khuya lạnh tắt
nắng hồng sẽ lên
Tôi
Đêm nay vẫn giống
mọi đêm
Gửi muôn nỗi nhơ
lên trên bầu trời.
9.
Chuyện yêu
Tình yêu là:
Tình yêu là chút
nắng chiều xơ xác
Nỗi buồn man mác có
nhạc dịu êm
Tình yêu như cánh
lá bên thềm
Xác mong manh màu
xanh tàn úa
Còn tình tôi:
Tình tôi như chiếc
cây khô
Đứng giữa trời xác
xơ tàn úa
Chẳng nhớ. Chẳng
thương, chẳng biết vui đùa
Nhưng tôi đã thấy:
Có đám mây yêu nàng
trăng quái gở
Tối lặng thầm làm
gối ánh trăng mơ
Trăng lạnh lung mây
đành nhận thờ ơ
Rồi mỗi tối lại
chung cùng giấc mộng
Và rồi.
Sinh ra ta đã là
một đôi
Thời gian trôi tình
sẽ thâm thắm thiết
Yêu em! Tôi trọn
kiếp yêu em.
10.
Vẫn
Đêm nay sao chẳng
gặp lại sao
Chẳng thấy trăng
cũng chẳng thấy mây
Tặng nỗi buồn lên
sắc cỏ cây
Cho màn sương nỗi
cô đơn lạnh lẽo
Đợi đêm mai ta lại
đợi một ngày.
12. Đi
học
Mười hai rưỡi, một
giờ lên xe lướt
Ta lại đi xứ mạng
cuộc đời
Biết làm sao cuộc
sống vậy thôi
Sáng đi, chiều đi,
ngủ thức, li bì
Mười bảy năm lặng
lẽ trôi đi
Nhanh lên, lẹ bước
nhạn lên nữa
Kìa trông, nắng
trời đông tran chứa
Cuộc sống ta thời
khắc chuyển di
Chuyến tàu xa sắp
chuyển hướng đi.