Nhân vật Mị trong Vợ chồng A phủ
- Về đoạn văn mở đầu, giới thiệu nhân vật Mị: Ngay từ những dòng đâu tiên, người đọc đã buộc phải chú ý tới hình ảnh người con gái ...
https://hocvan123.blogspot.com/2014/07/nhan-vat-mi-trong-vo-chong-phu.html
- Về đoạn văn mở đầu, giới thiệu nhân vật Mị:
Ngay từ những dòng đâu tiên,
người đọc đã buộc phải chú ý tới hình ảnh người con gái "ngồi quay sợi gai
bên tảng đá trước cửa, cạnh tàu ngựa" và "Lúc nào cũng vậy dù quay
sợi, thái cỏ ngựa, dệt vải, chẻ củi hay đi cõng nước dưới khe suối lên, cô ấy
cũng cúi mặt,mặt buồn rười rượi"
Cách vào truyện gây ấn tượng
nhờ tác giả đã tạo ra những đối nghịch:
+ Một cô gái lẻ loi, âm thầm
gần như lẫn vào các vật vô tri: cái quay sợi, tảng đá tầu ngựa trong khung cảnh
đông đúc, tấp nập của gia đình thống lí Pá Tra.
+ Cô gái ấy là con dâu của một
gia đình quyền thế, giàu có "nhiều nương, nhiều bạc, nhiều thuốc phiện
nhất làng" nhưng sao lúc nào cũng "cúi mặt" nhẫn nhục và
"mặt buồn rười rượi"
Đây là thủ pháp nhằm tạo tình
huống: có vấn đề trong lối kể chuyện truyền thống giúp tác giả mở lối dẫn người
đọc cùng tham gia hành trình tìm hiểu những bí ấn của số phận nhân vật.
- Phần tiếp theo của đoạn trích kể về số phận éo le và những phẩm chất
tốt đẹp của nhân vật Mị. Chú ý vào hai nét chính: Cô Mị với cuộc đời cực nhục, khổ đau và cô Mi với
sức sống tiềm tàng dẫn tới sứ Phản kháng mãnh liệt, táo bạo.
+ Vì món nợ truyền kiếp
khiến Mị trở thành con dâu gạt nợ cho nhà thống lí Pá Tra. Khái niệm con dâu
gạt nợ : Con dâu gạt nợ thì bề ngoài là con dâu nhưng thực chất bên trong là
con nợ. Điều cực nhục và khổ đau của số phận nhân vật mà đó là: một con nợ
thông thường dù khốn khổ vẫn còn hi vọng một ngày nào đó thoát khỏi thân phận
con nợ khi đã thanh toán đầy đủ cho chủ nợ. Phương thức thanh toán có thể bằng
tiền, bằng vật chất, bằng số ngày công làm việc cho chủ nợ.., Oái ăm chỗ, Mị là
con nợ nhưng Mị cũng lại là con dâu. Là con dâu, linh hồn Mị đã bị đem trình ma
nhà thống lí rồi, Mị không thể chạy đâu cho thoát! Mị sẽ phải kéo lê cái thân
phận khốn khổ của mình cho đến bao giờ? cho đến tàn đời!
Thực ra, cái nguy cơ bị biến
thành một thứ con nợ chung thân Mị đã linh cảm từ trước. Cô đã nghĩ cách cứu
mình (thực chất là cứu tình yêu của mình) và trả món nợ của gia đình bằng cách
đề nghị cha để cô "đi làm nương"; cô đã van xin cha: "đừng bán
con cho nhà giàu". Nhưng sự thông minh của một cô gái mới lớn không thắng
được hoàn cảnh và mưu chước thâm độc của cha con thống lí. Mị bị tròng hai thứ
dây trói là làm con nợ (bắt buộc) và làm con dâu (ép buộc) vì cha con thống lí
Pá Tra đã muốn như thế.
Phải sống với kẻ mà mình không
yêu là nỗi khổ và nỗi đau của Mị. Có đến mấy tháng trời, đêm nào Mị cũng khóc.
Rồi không thể chịu đựng hơn được nữa, Mị tính chuyện ăn là ngón để tìm sự giải
thoát: Người con gái hiếu thảo ấy, trước khi chết về lạy cha mà cũng để xin cha
cho mình được chết. Mấy lời thống thiết của người cha già chịu nhiều khổ não
trong đời đã khiến Mị không thể nghĩ cho nỗi buồn của riêng bản thân Mị. Cô
quay trớ lại nhà thống lí.
Từ đấy, Mị chấp nhận cảnh ngộ
sống "lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa". Âm thầm như một cái
bóng là cách sống mà Mị lựa chọn, cho dù, đó là một sự lựa chọn chống lại bản
tính yêu đời của cô gái một thời xinh đẹp và tài hoa. Tác giả cắt nghĩa:
"Ở lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi" để minh giải tình trạng bị đày
đoạ đến mức bị tê liệt về tinh thần và dẫn tời tiếng thở dài buông xuôi phó mặc
cho hoàn cảnh của nhân vật: "Bây giờ thì Mì tưởng mình cũng là con trâu,
mình cũng là con ngựa, là con ngựa phải đổi ở cái tàu ngựa nhà này đến ở cái
tàu ngựa nhà khác, ngựa chỉ biết việc ăn cỏ, biết đi làm mà thôi".
Bị biến thành một thứ
công cụ lao động là nỗi cực nhục mà nhân vật phải chấp nhận và chịu đựng.
Nhưng sự ê chề của kiếp sống
chưa dừng lại ở đó, Mị còn phải chịu nỗi khổ đau về tinh thần triền miên. Căn
buồng của người phụ nữ Mông thông thường là nơi họ được hướng chút hạnh phúc ít
ỏi của thân phận làm người, từ làm con, đến làm dâu rồi làng mẹ. Căn buồng của
Mị ở nhà thống lí chỉ là một thứ ngục thất giam cầm một tù nhân: "Ở cái
buồng Mị nằm, kín mít, có một chiếc cửa sổ một lỗ vuông bằng bàn tay. Lúc nào
trông ra cũng chỉ thấy trăng trắng, không biết là sương hay là nắng".
Người con gái làm dâu gạt nợ
ấy bị đày đoạ bởi lao động khổ sai ở nhà thống lí, lẽ cố nhiên là rất cực nhục,
nhưng một sự câu lưu vĩnh viễn về tinh thần mới thực sự đáng sợ. Nó sẽ! làm cho
cô sống mà như đã chết hay nói chính xác hơn là nó buộc cô phải chấp nhận tồn
tại với trạng thái gần như đã chết trong lúc đang sống. Cô có thể thoắt ra khỏi
tình thế tuyệt vọng ấy không, khi cô đã mất tri giác về cuộc sống?
+Vẻ đẹp trong tính
cách nhân vật Mị với sức sống tiềm tàng dẫn tới sức phản kháng mãnh liệt, táo
bạo: mùa đông năm ấy gió và rét dữ đội nhưng mùa xuân vẫn cứ đến, và con người,
dù khổ nghèo cơ cực đến mấy vẫn lại theo quy luật của tự nhiên mà rủ nhau đi
chơi trong niềm vui sống có phần hoang dã và tự do của người Mông.
Hãy thử phân tích phần ca từ của tiếng sáo:
Hãy thử phân tích phần ca từ của tiếng sáo:
Mày có con trai con gái
rồi
Mày đi làm nương
Ta chưa có con trai con
gái
Ta đi tìm người yêu.
Ngôn từ giản dị, mộc mạc vậy mà
hàm chứa cái lẽ sống phóng khoáng, tự do của con người. Lẽ phải đơn sơ ấy, qua
tiếng sáo, đã vọng vào tâm hồn cô gái có một thời từng thổi sáo rất hay.
-
Diễn biến tâm lí nhân vật Mị trong đềm uống rượn đón
xuân về.
Bức tranh
Hồng Ngài mùa xuân năm ấy có sức làm say đắm lòng người tuổi trẻ . Gió rét, sắc
vàng ửng của cỏ tranh, sự biến đổi màu sắc kì ảo của các lòai hoa đẹp đã góp
phần làm nên cuộc nổi loạn trong một tâm hồn đã bấy nhiêu năm tê dại vì đau khổ
. Tác nhân quan trọng là hơi rượu . Ngày tết năm đó Mị cũng uống rượu, Mị lén
uống từng bát , uống
ừng ực rồi say đến lịm người đi . Cái say
cùng lúc vừa gây sự lãng quên vừa đem về nỗi nhớ . Mị lãng quên thực tại (nhìn
mọi người nhảy đồng , người hát mà không nghe, không thấy và cuộc rượu tan lúc
nào cũng không hay) nhưng lại nhớ về ngày trước (ngày trước, Mị thổi sáo cũng
giỏi
), và quan trọng hơn là Mị vẫn nhớ
mình là một con người, vẫn có cái quyền sống của một con người : Mị vẫn còn trẻ . Mị muốn đi chơi . Bao
nhiêu người có chồng cũng đi chơi ngày Tết . Huống chi Mị và A Sử, không có
lòng với nhau mà vẫn phải ở với nhau .
Nhưng tác nhân có tác dụng nhiều nhất trong việc dìu hồn Mị bềnh bồng về với những khát khao hạnh phúc yêu đương có lẽ vẫn là tiếng sáo bởi tiếng sáo là tiếng gọi của mùa xuân, của tình yêu và tuổi trẻ . Tiếng sáo rập rờn trong đầu Mị, nó đã trở nên tiếng lòng của người thiếu phụ .
Nhưng tác nhân có tác dụng nhiều nhất trong việc dìu hồn Mị bềnh bồng về với những khát khao hạnh phúc yêu đương có lẽ vẫn là tiếng sáo bởi tiếng sáo là tiếng gọi của mùa xuân, của tình yêu và tuổi trẻ . Tiếng sáo rập rờn trong đầu Mị, nó đã trở nên tiếng lòng của người thiếu phụ .
Mị đã thức
dậy với sức sống tiềm tàng và cảm thức về thân phận . Cho nên trong thời khắc
âý, ta mới thấy Mị đầy rẫy những mâu thuẫn . Lòng phơi phới nhưng Mị vẫn theo
quán tính bước vào buồng , ngồi xuống giường, trông ra cái lỗ vuông mờ mờ trăng
trắng . Và khi lòng ham sống trỗi dậy thì ý nghĩ đầu tiên là được chết ngay đi
.
Nhưng rồi nỗi ám ảnh và sức sống mãnh liệt của tuổi xuân cứ lớn dần , cho tới khi nó lấn chiếm hẳn trọn bộ tâm hồn và suy nghĩ của Mị, cho tới khi Mị hoàn toàn chìm hẳn vào trong ảo giác : Mị muốn đi chơi . Mị cũng sắp đi chơi . Phải tới thời điểm đó Mị mới có hành động như một kẻ mộng du : quấn lại tóc , với thêm cái váy hoa, rồi rút thêm cái áo . Tất cả những việc đó , Mị đã làm như trog một giấc mơ, tuyệt nhiên không nhìn thấy A Sử bước vào, không nghe thấy A Sử hỏi .
Nhưng rồi nỗi ám ảnh và sức sống mãnh liệt của tuổi xuân cứ lớn dần , cho tới khi nó lấn chiếm hẳn trọn bộ tâm hồn và suy nghĩ của Mị, cho tới khi Mị hoàn toàn chìm hẳn vào trong ảo giác : Mị muốn đi chơi . Mị cũng sắp đi chơi . Phải tới thời điểm đó Mị mới có hành động như một kẻ mộng du : quấn lại tóc , với thêm cái váy hoa, rồi rút thêm cái áo . Tất cả những việc đó , Mị đã làm như trog một giấc mơ, tuyệt nhiên không nhìn thấy A Sử bước vào, không nghe thấy A Sử hỏi .
Rồi cái gì
đến đã đến . A Sử trói Mị vào cột, rồi lẳng lặng khoác thêm vòng bạc đi chơi ,
bỏ mặc Mị trong trạng thái mộng du đang chìm đắm với những giấc mơ về một thời
xuân trẻ, đang bồng bềnh trong cảm giác du xuân . Tâm hồn Mị đang còn sống
trong thực tại ảo, sợi dây trói của đời thực chưa thể làm kinh động ngay lập
tức giấc mơ của kẻ mộng du . Cái cảm giác về hiện tại tàn khốc, Mị chỉ cảm thấy
khi vùng chân bước theo tiếng sáo mà tay chân đau không cựa được . Nhưng nếu
cái mơ không đến một lần nữa thì sự tỉnh ra cũng vậy . Lại một giai đoạn chập
chờn nữa giữa cái mơ và cái tỉnh, giữa tiếng sáo và nỗi đau nhức của dây trói
và tiếng con ngựa đạp vách, nhai cỏ , gãi chân . Nhưng bây giờ thì theo chiều
ngược lại, tỉnh dần ra, đau đớn và tê dại dần đi, để sáng hôm sau lại trở về
với vị trí của con rùa nuôi trong câm lặng, mà còn câm lặng hơn trước .
- Đêm đông cởii tróii cho A phủ
Nhưng có lẽ
sức sống của Mị bùng lên mạnh mẽ nhất là lúc Mị cởi trói cho A Phủ . Cũng như
Mị, A Phủ là nạn nhân của chế độ độc tài phong kiến miền núi . Những va chạm
mang đầy tính tự nhiên của lứa tuổi thanh niên trong những đêm tình mùa xuân đã
đưa A Phủ trở thành con ở gạt nợ trong nhà thống lí . Và bản năng của một người
con vốn sống gắn bó với núi rừng, ham thích săn bắn đã đẩy A Phủ tới hiện thực
phũ phàng : bị trói đứng . Và chính hoàn cảnh bi thương đó đã đánh thức lòng
thương cảm trong con người Mị . Nhưng tình thương đó không phải tự nhiên bùng
phát trong Mị mà là kết quả của một quá trình đấu tranh giằng xé trong thế giới
nội tâm của cô . Mấy hôm đầu Mị vô cảm, thờ ơ với hiện thực trước mắt : A Phủ là cái xác chết đứng đó cũng
thế thôi . Câu văn như
một minh chứng sự tê dại trong tâm hồn Mị . Bước ngoặt bắt đầu từ những dòng
nước mắt :Đêm ấy A Phủ
khóc . Một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai lõm má đã xạm đen . Và giọt nước mắt kia là giọt nước
cuối cùng làm tràn đầy cốc nước . Nó đưa Mị từ cõi quên trở về với cõi nhớ . Mị
nhớ mình đã từng bị trói, đã từng đau đớn và bất lực . Mị cũng đã khóc, nước
mắt chảy xuống cổ, xuống cằm không biết lau đi được . A Phủ, nói đúng hơn là
dòng nước mắt của A Phủ, đã giúp Mị nhớ ra mình, xót thương cho mình .
Và Mị đã nhớ
lại mình, biết nhận ra mình cũng từng có những đau khổ, mới có thể thấy có
người nào đó cũng khổ giống mình . Từ sự thương mình, Mị dần dần có tình thương
với A Phủ, tình thương với một con người cùng cảnh ngộ . Nhưng nó còn vượt lên giới
hạn thương mình :Mình là đàn bà chỉ còn
biết đợi ngày rũ xương ở đây thôi còn người kia việc gì mà phải chết . Mị cởi trói cho A Phủ để rồi bất ngờ chạy
theo A Phủ . Lòng ham sống của một con người như được thổi bùng lên trong Mị,
kết hợp với nỗi sợ hãi, lo lắng cho mình. Mị như tìm lại được con người thật ,
một con người còn đầy sức sống và khát vọng thay đổi số phận .
Nhà văn Tô
Hoài đã viết về Mị với tất cả lòng yêu thương, thông cảm, và chỉ có lòng yêu
thương thông cảm, Tô Hoài mới phát hiện ra vẻ đẹp tiềm tàng trong tâm hồn những
con người ham sống như Mị .