Thầy và những hồi ức.
Tôi rong xe chầm chậm trên con đường quen thuộc của những năm tháng học trò. Con đường đến trường hôm nay nắng chiề...
https://hocvan123.blogspot.com/2019/12/thay-va-nhung-hoi-uc.html
Tôi rong xe chầm chậm trên con đường quen thuộc của
những năm tháng học trò. Con đường đến trường hôm nay nắng chiều đỏ ruộm, những
rọi nắng chiếu xuyên qua tán cây thi thoảng lóe lên như ai giấu những quả cầu
thủy tinh trong vòm lá. Một bên là dòng sông đỏ phù sa, một bên là cánh đồng
xanh mươn mướt. Tôi như đang chạy ngược về quá khứ trên một thức phim màu đầy
chân thực, rõ nét. Những hồi ức về thầy cô, mái trường lại ùa về trong tâm trí.
Trên đường đời, ta đã gặp biết bao những người thầy say
mê, nhiệt huyết với nghề. Họ chỉ cho ta những điều hay, lẽ phải, dạy dỗ ta nên
người. Nhớ về họ ta vừa cảm phục vừa biết ơn, trân trọng.
Hôm nay tôi ghé qua trường cũ để thăm thầy chủ nhiệm.
Ngôi trường tôi đã gắn bó suốt 3 năm THPT. Đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất
của tuổi học trò. Thầy tôi chỉ còn công tác hơn một năm nữa là về nghỉ hưu. Tôi
ngồi chờ thầy ở ghế đá dưới một gốc cây xà cừ. Hàng cây đã ngoài 50 năm tuổi rợp
bóng cả một khoảng trời. Biết bao mộng mơ của những tháng năm học trò đã lớn
lên từ nơi đây. Những kí ức của năm tháng ấy cứ lững lờ trôi đi như đám mây
đang thong rong qua biển lớn.
Năm 2007 tôi bước vào lớp 10. Khi đó nhà trường tổ chức
sắp xếp lớp học theo hướng phân ban. Tôi đăng kí vào lớp Văn. Kể từ đấy cuộc đời
tôi gắn liền với con đường “văn nghiệp”. Học lớp văn, tốt nghiệp khoa văn và ra
trường làm một thầy giáo dạy văn. Tôi vẫn gọi đó là một lựa chọn rất “thi vị”.
Điều “thi vị” trước tiên là kể từ đó trong mọi môi trường học tập, làm việc của
tôi luôn rất nhiều các bạn nữ. Lớp cấp 3 của tôi có 43 thành viên thì 32 bạn là
nữ. Lớp học ngày đó của chúng tôi được tổ chức rất quy củ. Các bạn trong lớp
thường được thầy sắp xếp vị trí ngồi xen kẽ giữa bạn nam và bạn nữ, bạn học tốt
và bạn học yếu. Vậy nên các bạn hỗ trợ nhau được nhiều trong học tập và lớp
cũng đoàn kết hơn. Lớp học được thầy tổ chức thành 4 tổ. Các tổ trưởng thay
phiên nhau làm công tác trực tuần theo dõi tình hình lớp để cuối tuần báo cáo.
Còn lớp trưởng chịu trách nhiệm theo dõi bao quát chung. Tôi đã học tập được
nhiều điều từ cách xây dựng tính kỉ luật và tự giác cho các em học sinh trong lớp
của thầy. Tôi vẫn nhớ có lần thầy kể: trong bộ phim Tây Du Kí có nhân vật Tôn
Ngộ Không. Ngộ Không bản tính thông minh nhưng ương bướng ngang ngạnh đã không
ít lần làm trái lời dạy của sư phụ. May thay Quán Thế Âm Bồ-tát ban cho vòng
Kim Cô, sư phụ mới có thể khắc chế được. Thầy bảo vòng Kim Cô đó chính là kỉ luật.
Không có chiếc vòng ấy, Ngộ Không khó có thể tu thành chính quả. Từ đó tôi mới
vỡ lẽ về ý nghĩa của chiếc vòng Kim Cô thần kì.
Ngày xưa, tôi
là một cậu học trò ít nói. Các bạn trong lớp thường bảo tôi lạnh lùng. Nhưng
tôi thì nghĩ đó chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi thường hay nghĩ ngợi nhiều. Nghĩ về tất
cả mọi thứ xảy ra xung quanh mình, ngay cả với những điều vặt vãnh nhất. Những
diễn biến của lớp học ngày đó tôi luôn nhớ rõ. Mọi thứ vẫn mới mẻ như mới ngày
hôm qua, đậm đà như một chất men được ủ kĩ. Những kỉ niệm đối với tôi là vị nêm
không thể thiếu cho thực tại. Nó khiến những ngày tôi đang sống được tròn vị.
Cuối năm lớp 11, cả lớp tôi bỗng trở nên rối loạn khi
có thêm thành viên mới. Đó là một bạn nữ mới chuyển từ trường khác về và được
biên chế vào lớp tôi. Nghe đâu là gây gổ đánh nhau bị kỷ luật nên mới xin chuyển
trường. Gương mặt ngổ ngáo, dáng đi ngênh ngang, miệng luôn nhai kẹo tóp tép. Bạn
ấy nhanh chóng trở thành tâm điểm thu hút mọi sự chú ý. Chỉ sau một tuần học
người bạn mới đã dựng lên quanh mình cả một thế lực, những tay chân và anh em
“chiến hữu”. Bọn con trai chúng tôi cũng phải dè chừng khi chạm mặt. Cả mấy tuần
liền xếp hạng thi đua của lớp tôi tụt dốc không phanh. Chúng tôi hồi hộp đợi chờ
xem thầy sẽ xử lý ra sao? Tuy nhiên những giờ sinh hoạt vẫn diễn ra êm đẹp. Thầy
không quát mắng ai cả. Nhưng có một điều kì lạ là chỉ một vài tuần sau, chúng
tôi chứng kiến bạn nữ mới đến ý thức ngày cảng tốt lên. Thầy đã làm thế nào để
thay đổi bạn ấy? Sau này có lần tôi đã hỏi. Thầy chỉ trả lời vỏn vẹn “phải biết
kéo học trò về phía mình em ạ”. Tôi vẫn luôn nhớ câu nói đó của thầy. Tôi còn
nhận ra những học sinh “cá biệt” lại chính là những học trò giàu sức sống nhất.
Chúng vô cùng cá tính. Chúng đầy ắp trong đầu những ý tưởng. Chúng có khả năng
gây ảnh hưởng và biết cách lôi kéo người khác đi theo mình. Tôi nghĩ, ở một góc
nhìn khác chúng là những học sinh đặc biệt. Người bạn chuyển đến lớp tôi năm
xưa bây giờ đã là bà chủ của một nhà hàng lớn nhất nhì huyện. Trong những lần gặp
gỡ bạn luôn vẫn là người “quản trò”. Cuộc sống sẽ bớt thú vị biết bao nhiêu nếu
thiếu đi những học sinh cá biệt như vậy.
Thầy vẫn thường
nói với chúng tôi “Điều quan trọng trong học tập là nội lực”. Và quả thật thầy
đã tạo nội lực cho chúng tôi bằng nhiều cách. Thầy thường vẽ ra trước mắt chúng
tôi viễn cảnh của sự thất bại. Thầy khiêu khích vào lòng tự trọng để chúng tôi
nỗ lực. Thầy cho chúng tôi thấy trước sự vinh quang để chúng tôi biết khao
khát. Trong một số buổi học ôn, thầy thường mời về lớp những anh chị khóa trước,
đạt thành tích cao trong kì thi đại học và đã là sinh viên của những trường đại
học danh giá. Chúng tôi đã thích thú vô cùng. Những cuộc trò chuyện càng làm
tăng thêm trong chúng tôi sự quyết tâm. Lớp chúng tôi ngày đó các bạn lao vào học
như một “chiến binh” đang chuẩn bị cho một trận đánh lớn. Những giờ chơi các bạn
say sưa ngồi hỏi bài nhau. Chúng tôi đã học tập với những lí tưởng vô cùng cao
đẹp mà thầy đã nhóm lên. Kì thì Đại học năm ấy 2/3 lớp chúng tôi đã đỗ nguyện vọng
1. Những bạn khác trong những năm sau cũng đã đều đạt được mục tiêu của mình.
Các em học sinh bây giờ dường như có nhiều lựa chọn hơn thế hệ chúng tôi. Các
em có thể đi du học, đi học nghề, đi học chuyên nghiệp với đủ các loại hình đào
tạo hoặc nếu không cũng có thể đi làm
ngay...Mọi lựa chọn đều mở ra cho các em một cơ hội để có thể tự lập và lo cho
cuộc sống của mình. Còn lứa chúng tôi ngày đó, đi học Đại học dường như là con
đường duy nhất và tốt nhất để có thể thay đổi cuộc sống của mình và gia đình.
Quê tôi ngày đó chưa có nhiều nhà máy và khu công nghiệp như bây giờ. Các loại
hình dịch vụ, kinh doanh, buôn bán cũng chưa phát triển. Thanh niên học xong cấp
3 nếu không thi đỗ vào trường nào thì chỉ còn lại một số ít lựa chọn. Ở nhà làm
ruộng hoặc đi làm tại các mỏ vàng trên mạn Cao Bằng, Bắc Cạn. Nếu không thì vào
miền Nam kiếm sống hoặc tìm đường đi xuất khẩu lao động. Lựa chọn nào cũng đầy
chông chênh cả. Mỗi giai đoạn xã hội luôn đưa đến trước mắt người trẻ những cơ
hội và thách thức. Chúng ta phải tìm ra được mục đích, sứ mệnh của riêng mình.
Tôi đang là ai? Và tôi muốn trở thành như thế nào? Nhờ những tiết học văn, nhờ
giọng giảng văn say sưa của thầy mà ngọn lửa với tình yêu văn học trong tôi được
nhen lên. Tôi sẽ đi tiếp trên con đường thầy đã đi.
Ngày chia tay, thầy hẹn chúng tôi 10 năm sau sẽ tổ chức
họp lớp, gặp mặt. Chúng tôi nhao nhao phản
đối vì nghĩ rằng 10 năm thì lâu quá. Vậy mà thấm thoắt đã gần 10 năm kể từ ngày
ra trường. Mỗi bạn sau khi học xong đều phải tất bật để lo lắng cho cuộc sống của
mình. Có bạn đã tạm yên ổn, nhiều bạn vẫn còn dở dang, Có người thì vẫn loay hoay
tìm hướng đi. Hóa ra 10 năm không dài như trước đây chúng tôi từng nghĩ.
Hàng năm vào những dịp lễ, tết tôi vẫn thường về thăm
thầy. Đường về nhà thầy đi men theo sườn một ngọn đồi, vượt qua giữa một cánh đồng
rồi phải xuống đi bộ dắt xe qua một cây cầu nhỏ gầy guộc. Đường về nhà thầy gồ
ghề, quanh co, những mùa mưa thì đặc quánh đất đỏ. Con đường ấy cũng gian nan
như con đường làm người, con đường chinh phục tri thức. Mỗi lần đi trên con đường
ấy tôi vẫn thường tự nhủ như vậy. Dường như tôi đã thuộc từng ổ gà, ổ vịt, từng
mô đất, tảng đá trên con đường ấy. Cái cổng nhỏ rải đá cuội, cái sân gạch vuông
vắn trước một ngôi nhà kẻ gỗ đã lên màu rêu ngói. Đó là nhà của thầy, là nơi
chúng tôi trở về. Hàng năm cứ đến ngày 20/11 và dịp tết truyền thống là các thế
hệ học trò lại lũ lượt về đây. Ba gian nhà lại nức tiếng nói cười. Có những người
học trò tóc đã điểm bạc, có những cô cậu mới ở tuổi thiếu niên. Chúng tôi đều
là học trò của thầy các thế hệ.
Mỗi chúng ta đều có những vùng kí ức của riêng mình.
Có kí ức đẹp như những hạt ngọc long lanh. Những cát bụị thời gian dường như sẽ
càng làm chúng thêm sáng tỏ. Trên sân trường những chiếc lá khô lăn tròn đùa rỡn
với cơn gió. Có chút heo may se sắt lòng người. Những hạt bụi vàng long lánh
bay lên trong làn nắng từng luồng thắng tắp từ trên cao rọi xuống. Từ xa tôi đã
thấy dáng thầy chậm rãi, quen thuộc.
Tôi đứng cúi đầu chào thầy.
----Hết----