Nghĩ về mùa đông.
Một buổi sáng mùa đông. Cảnh vật như khoác lên mình tấm voan mỏng của sương sớm. Tiết trời thật dịu dàng làm sao. Người ta bảo đ...
https://hocvan123.blogspot.com/2015/12/nghi-ve-mua-ong.html
Một buổi sáng mùa đông. Cảnh vật như khoác lên mình tấm voan mỏng của sương sớm. Tiết trời thật dịu dàng làm sao. Người ta bảo đông này không lạnh. Quả đúng thế. Mùa đông đã không còn giống với chính nó.
Trong mùa đông ấy người ta thấy cả gương mặt của mùa thu. Thu hiện lên trong lòng mùa đông bởi cái khí trời se sắt đầy vấn vương. Nhưng lại có cả chút ướt át của mưa bụi, cái huyễn hoặc mơ hồ của sương mù. Đó chẳng phải hình hài của nàng xuân hay sao. Đúng là đông nay khác rồi. Không còn cay nghiệt, sầu uất như xưa. Không còn những cuồng nộ ân oán. Không còn những nỗi niềm quấy quẳng xé buốt tâm can. Đông bỗng tình tư êm ái đến lạ lùng.
Nhưng như thế đông chẳng còn là đông nữa. Người ta lại nói mùa đông mà cứ như xuân. Người ta cũng bảo chắc một ngày chẳng còn mùa đông nữa. Rồi một ngày chẳng ai còn nhận ra mùa đông bởi nó đang sống với hình hài, hồn cốt của kẻ khác.
Cứ tưởng rằng quy luật của tự nhiên là bất biến. Nhưng hóa ra trong cái bất biến đã tiềm tàng vạn biến. Mà đã biến đổi là như muốn biến đổi đến tận cùng. Cứ cho rằng sự thay đổi kia là hữu ý. Cứ cho rằng mùa đông nay không còn nữa trong đời người. Dù nó cô sầu, băng thảm, dù người ta vẫn thường than vãn về nó thật nhiều thì chẳng phải khi nó không còn ta vẫn thấy tiếc nuối. Dù sao thì biết vẫn hơn. Ta quyết không muốn cuộc sống một mùa. Ta quyết là một cuồng nộ chứ không mong những ngày tháng hờ hững trôi qua trong tiếng thở dài thườn thượt.