Trái tim không cần thay đổi
Người ta thường bắt đầu bằng cách này hay cách khác và rồi cũng buộc phải đón nhận một sự kết thúc theo nhiều kiểu khác n...
https://hocvan123.blogspot.com/2013/06/trai-tim-khong-can-thay-oi.html
Người ta thường bắt đầu bằng cách này
hay cách khác và rồi cũng buộc phải đón nhận một sự kết thúc theo nhiều kiểu khác nhau mà chẳng ai định ra trước được. Nhưng tôi cũng không hiểu mình khi
bấy lâu này tôi có một câu chuyện chẳng có lời giới thiệu của tác giả và cũng
không thấy một lời kết. Tìm mãi trong
cái cặp sách một cuốn tài liệu mà tôi còn láng máng nhớ là có cất và bây giờ
thì tôi đang cần.
Có lẽ cũng đã gần 3 năm nay tôi không chạm đến đống giấy tờ này, một lớp bụi dày khiến tôi ho sặc sụa. Cũng hay thật đấy người ta khi nhìn lại quá khứ thì ôi sao thấy thời gian trôi nhanh lạ, và lại không khỏi hoài niêm, mong tiếc. Thì cũng phải thôi. Là 5 năm, hay 10 năm thì giờ đây cũng chỉ còn vương lại những vệt màu đậm nhất chứ sao ghi cho hết trong một khoảng khung giới hạn như vậy. Có muốn tìm lại một sự cho đủ đầy thì cũng phải lục lại một hồi trong cả đống tài liệu bụi bặm như tôi đang làm.
Có lẽ cũng đã gần 3 năm nay tôi không chạm đến đống giấy tờ này, một lớp bụi dày khiến tôi ho sặc sụa. Cũng hay thật đấy người ta khi nhìn lại quá khứ thì ôi sao thấy thời gian trôi nhanh lạ, và lại không khỏi hoài niêm, mong tiếc. Thì cũng phải thôi. Là 5 năm, hay 10 năm thì giờ đây cũng chỉ còn vương lại những vệt màu đậm nhất chứ sao ghi cho hết trong một khoảng khung giới hạn như vậy. Có muốn tìm lại một sự cho đủ đầy thì cũng phải lục lại một hồi trong cả đống tài liệu bụi bặm như tôi đang làm.
Có thấy gì đâu . Dừng lại một lát
tôi bỗng bất chợt xao lòng khi thấy một tập giấy được bọc kín vuông vắn có gián một trái tim bằng giấy màu nhỏ nhỏ ở góc phải. Tôi bóc ra lần lượt đọc kĩ lại từng
dòng, từng dòng một. Nắng không chiếu được tới chỗ tôi ngôi bên cạnh cửa sổ mà
chỉ vẩn vơ rụt dè phía ngoài. Nơi ấy tôi vẫn thường đưa tầm mắt ra những tán
cây lớn với mấy con chim đang nhảy nhót trong những giờ học mà tôi chẳng thể
nhớ là đang học cái gì. Mỏi mệt với trí tưởng tưởng tôi lại quay vào trong lớp. Nhưng đầu tiên tôi
sẽ nhìn đến chỗ cô bạn nhỏ của tôi ngồi. Cặp mắt đen lấp láy, đôi má hồng hồng
thẹn thẹn. Chờ mãi chẳng gặp lại ánh mắt tôi mới lại nhìn lên bảng ngao ngán. Những giờ học của tôi đấy. Nhưng rồi
có một điều thú vị đã đến. Một hôm tôi cũng bất ngờ lắm, hơn cả khi được mẹ mua
cho đồ mới tôi nhận được một lá thư từ cô bạn ấy. Là thư kết bạn nhé. Và giờ đây
thì tôi đang đọc lại từng chữ một. Sao mà viết thư gì nghe người lớn thê.
Nghiêm túc nữa. Nhưng điều tôi phải công nhận là chân thành lắm và dĩ nhiên
tôi phải đáp thư chứ. Thế là từ ấy sau những lá thư chung tôi thân thiết lắm.
Có lẽ là bởi sức hút từ những khoảng trời ước mơ trong trẻo, từ những bí ẩn
không thấu của những ngôi sao và có lẽ cũng bởi chúng tôi đã gặp nhau trong
cùng một suy nghĩ ngây ngô nào đó. Ngày ấy không rõ nưa không biết từ lúc nào
tự nhiên như những giấc mơ tôi có thói quen nhìn cô bạn nhỏ . Tôi thường đến
lớp sớm để ngồi chờ lúc cô bạn ấy tới cũng chỉ để nhìn xem hôm nay có gì thay
đổi không. Có cặp tóc mới không, có giày mới không. Cứ có cái gì hay ho là tôi
lại xé ngay mảnh giấy nhỏ “Mẹ c vừa mua cho giày mới ak? Đẹp thế! Mẹ t chẳng
mua hợp ý t bao h. ”. Thế là tôi lại bắt cô bạn ấy nói chuyện mí tôi cả giờ
học. Cũng có những hôm mưa cô ấy đến
muộn làm mình ngóng mãi rồi khi thấy ả lững thững vào lớp thì mình lại nhẹ nhõm
trong người và cũng có nữa những hôm nàng ta chẳng đến lớp mà cả buổi học hôm
đó mình thấy ngán ngẩm, buồn bực. Cứ thế đấy mỗi giấc mơ của tôi, trong những
hoài bão mạnh mẽ chẳng lúc nào thiếu cô bạn ấy cả. Người đó cứ lớn dần trong
tôi, mà tự lúc nào tôi cũng không biết
đã chiếm một vị trí trong tôi. Giống như ánh sáng như không khi cho trái
tim nhịp đập đều đặn và tôi trân thành và gìn giữ.
Rồi thì ba năm ấy cũng thấp
thoắt. Bước đi của thời gian vẫn thế vẫn làm ta buồn tiếc và hồi hộp. Chúng tôi
có những lựa chọn khác nhau. Từ đam mê, từ sở thích và từ gia đình và cũng
không rõ nữa tôi đã nghĩ rằng dù xa nhau về khoảng cách nhưng điều đó không là
gì cả so với những gì mình đã có. Và thế là tôi đã sai. Mọi dấu vết sẽ nhạt phai
không ai có thế trở lại quá khứ để lưu giữ những điều không phải chỉ của riêng
mình. Điều gì đã kéo chúng tôi đi. Đó là sự vô vị của một cuộc sống phải sống.
Dù đẹp đến mấy thì nét bút ấy cũng phải nhạt màu, trang giấy ấy phải trở màu
gió bụi. Ai giữ được, ai làm mới được. Nhưng may thay có một điều kì diệu tôi
đã nhận thấy sau những mảnh giấy ấy. Là chưa bao giờ trong những khoảng bình
yên nơi trái tim tôi thiếu vắng hình bóng đó. Và như thế trái tim thì không cần phải thay đổi dù mọi thứ đã không còn giữ được màu sắc
cũ.