Vỡ
Phần 1 +2 Một chiều mùa hè nắng không gay gắt nhưng vẫn hắt lên cái oi ả đủ làm người ta thấy ngột ngạt v...
https://hocvan123.blogspot.com/2013/07/vo.html
Phần 1 +2
Ngày
mai là giỗ đầy tháng bố Tuấn, cậu phải về sớm để cùng mẹ lo cắt gác việc nhà.
Kể từ khi bố cậu nhắm mắt là bắt đầu những chuỗi ngày dằn vặt, day dứt trong ân
hận mà chắc có lẽ nó sẽ đeo đuổi trong
suốt cuộc đời này làm Tuấn phải sống lay lắt khổ sở trong tâm can. Hai người
chen vào đám người len qua rồi vượt lên một chiếc xe khách đang chờ cho đủ
người để rời bến.
-
Thái
Nguyên – Bắc Giang đây ! Ai Thái Nguyên – Bắc Giang lên ngay lên ngay! xe sắp
chạy..!
Tuấn và Linh ngồi thỏm xuống một ghế ở góc cuối xe, rồi để mặc Linh ngồi đó Tuấn ngả lưng lim dim chờ xe chạy. Mấy bà bán hàng rong nhân khi xe
chưa chạy nhảy cả lên.
-
Cháu
ăn bánh không. Lấy một cái bánh mì nhá. Bánh ngon lắm. Đây cháu !
Linh lắc đầu. Mấy bà hàng rong này
bán toàn những thứ đồ lặt vặt từ lâu nay
ở đây lúc nào cũng rất đông. Họ tranh nhau, chen nhau mời khách rồi lại nhanh
chóng tản mác khi không ai mua gì. Tiếng mấy bà hàng rong mời hàng, tiếng hành
khách xì xào và chen vào là tiếng gã lơ xe tạo nên cái âm thanh ồn ào trong cái
thời tiết oi oi đến là khó chịu.
-
Mấy
bà này xuống xe đê ! Để xe đi nào! ...
Xe bắt đầu chạy không gian trầm
xuống và yên tĩnh hơn một chút.. Mấy hôm nay Tuấn thấy người mệt rũ ra. Cứ nhắm
mắt lại là lời nói của bố nó lại văng vẳng, khuôn mặt xám ngắt hốc hác của bố
nó lại hiện lên rõ ràng lắm. Người ta chưa thể nhận ra điều gì là quý giá nhất
cho đến khi thực sự đánh mất nó. Sự ăn năn, ân hận ngoài việc làm cho người ta
tiếp tục một cuộc sống mỏi mòn thì không bao giờ làm cho họ tìm lại được những
gì đã mất.
Ba năm trước Tuấn thi đỗ vào trường ĐH Công
nghiệp đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời nó và chắc chắn đã làm cho gia
đình vui sướng tự hào về nó. Gia đình Tuấn không phải giàu có nhưng bấy lâu nay
cũng đủ đầy êm ấm. Bố nó đi cày, đi bừa, gặt máy thuê mẹ nó chăn nuôi vun vén chăm lo cho hai anh
em nó lúc nào cũng đủ ăn, đủ mặc bằng bạn bằng bè. Sau khi Tuấn đi học chuyên
nghiệp bố mẹ Tuấn càng phải lao vào công việc. Nhà người ta làm hai thì bố mẹ
nó phải làm ba, làm bốn.
Từ khi tinh mơ trời còn chưa sáng
nhìn không rõ mặt người bố nó đã trở mình thức giấc. Ông dậy lái máy cày ra
ngoài đồng. Ông khoác cái áo sơ mi cọc tay màu bùn đất mặc nhiêù đã sờn chỉ
nhiều chỗ hở cả da. Mẹ nó đang lúi húi dưới góc bếp nấu cám sớm cho lợn để còn
kip thời gian ra làm việc đồng nói vọng ra.
-
Nay
mình làm ở đồng nào đấy. Trưa vê ăn cơm không ?
-
Tôi
làm cho mấy nhà ở đồng ngoài, họ nhờ mấy hôm nay rồi. Mình đưa tôi gói cơm tối
qua tôi nắm. Trưa tôi chẳng về nữa tôi làm luôn cho lẹ.
Rồi cũng phải đến khi trời tối hẳn ông
mí về nhà. Mấy gian nhà óp sọp bố nó đã muốn sửa lại nhưng hết việc này lại
việc kia đến chưa dở ra được. Từ ngày Tuấn đi học nhà thiếu đi một bóng người
nên cũng vắng đi. Tuấn có một em gái nữa là Yến. Em mới lên lớp hai. Mẹ nó nhắc
em Yến.
-
Em
yến ngoan gọi bố vào ăn cơm đi nào.
Nó lúc nào cũng ríu rít, láu táu như
con chom ri.
-
Ba
ơi vào ăn cơm Yến đói lắm rồi !
Dưới ánh điện đỏ lừ lừ ba mái đầu chụm
lại bên mâm cơm, họ trò chuyện. Trong những gia đình nông thôn ở những miền quê
thì có lẽ đó là khoảng khắc đáng quý nhất của một ngày. Từ khi Tuấn đi học mẹ
nó hay nhắc nó như một thói quen không muốn bỏ.
-
Thằng
Tuấn đi học ít về tôi thấy nhà vắng lặng đi hẳn. Mà sao dạo này cũng không thấy
nó gọi điện về nhỉ.
Cái Yến lại loi
choi:
- Sao anh Tuấn
lâu về thế hả mẹ ?
-
Hôm lâu nó bảo nó bận nhiều việc của
trường, của lớp. Chẳng biết là công việc gì nữa. Tham gia nhiều rồi lại mệt lấy
đâu sức mà học.
-
Mà
sắp hết tháng rồi chuẩn bị mà lại gửi tiền cho nó mình ạ.
Bố nó đang đưa bát cơm lên miệng
định và nốt thì dừng lại.
-
Để
tôi xem đã, phải chờ mấy nhà kia họ trả mình tiền cày, mai ngày kia tôi lên phía đồng trên xem có ai
chưa làm không thì làm cho họ. Chắc là sẽ ổn.
Những người cha, người mẹ nông dân
cả cuộc đời họ sống cho con, cho cái. Đến chết cũng vì con, lo cho con như là
sinh ra để sống như vậy. Họ thường buồn tủi chán nản vì con cháu, vui sướng
hạnh phúc cũng bởi con cháu. Những con người ấy ta thường thấy họ sẵn sàng lam
lũ khổ cực vì cuộc sống cua các con đánh đổi lấy cả trăm năm nhọc nhằn cho các
con một giờ hạnh phúc.
Mới vậy thôi ba năm học đã trôi qua
Tuấn nghĩ ngợi không ngừng, nhìn lại cuộc đời bây giờ nó chỉ thấy những mất
mát, những đau đớn chỉ chẳng thấy tương lai ở đâu. Thế mà nó cứ ngỡ đi học Đại
học là nó sẽ thay đổi được cuộc sống của nó, của gia đình nó..
Ngày đầu tiên lên trường nó là cậu
sinh viên đầy hoãi bão mơ mộng nghiễm tưởng giấc mơ đã bắt đầu. Trường mới
nhiều những tán cây cổ thụ trước những nhà giảng đường lớn có phần cổ kính. Sân
trường rộng với những hàng ghế đá quanh một cái hồ nhỏ có những nhành liễu
nghiêng mình soi gương. Kết thúc kì học đầu Tuấn được xem là một trong những
mẫu sinh viên điển hình của khoa bởi thành tích học tập, khả năng hoạt động phong
trào. Điều đó khiến cậu hết sức tự tin và mãn nguyện. Một hôm khi đang đi bộ về
bỗng Tuấn nghe có tiếng gọi với đằng sau.
-
Tuấn
à, chờ mình với, mình bảo cái này !
Nghe vậy Tuấn bước nghoảnh lại, đó
là Linh lớp phó phụ trách mảng văn nghệ của lớp, Tuấn cũng mới chỉ tiếp xúc với
cô ấy vài lần. Linh có dáng người mảnh khểnh, mái tóc nhuộm màu vàng nhạt, đôi
mắt to lúc nào cũng được chuốt vẽ rất đẹp. Đặc biệt các bộ đồ Linh mặc thì rất
style và cực kool theo cách nói của mấy thằng trong lớp.Tuấn nghĩ chắc hẳn gia
đình Linh giàu có nếu không thì cũng khá giả lắm. Vừa bước tới chưa kịp để Tuấn
hỏi.
-
Sao
đi nhanh thế không chờ người ta.
Tuấn chỉ tủm tỉm
-
Tớ
đang đợi đấy thôi. Có việc gì thế cậu ?
Linh vừa ngước lên nhìn Tuấn vừa ngắc
ngứ cái hàm với đôi mắt hấp háy
-
Chẳng
có chi cả. Muốn đi về cùng Tuấn thôi.!
Tuấn cười khe khẽ nhìn Linh thong
thả bước định nói một câu gì đó còn đang ngập ngừng thì Linh lại tiếp ngay.
-
Tớ
đùa thôi. Vì là tớ nghe nói có cuộc thi Tiếng hát sinh viên muốn bảo cậu đi vì
cậu hát tốt.
Tuấn vốn ham mê văn nghệ bởi cậu có
năng khiếu cũng bởi cậu luôn muốn được khẳng định bản thân mình, nghe vậy Tuấn
thấy háo hức.
Tuấn cười đôi mắt lấp láy với cái
miệng vừa hợp với khuôn mặt bầu bĩnh đẩy hai gò má làm nổi lên chiếc má lún
đồng tiền. Ai cũng khen cậu có nụ cười chết người mà chính Linh cũng say Tuấn
bởi điều ấy. Buổi chiều đầu thu trời cao trong để cho những tia nắng vàng vọt
tỏa xuống dìu dịu. Họ vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện và dảo bước trên vỉa hè đã
vãn người cho đến khi cả hai phải rẽ sang một hướng khác nhau để trở về phòng.
Tuấn thích hát nó hát nghêu ngao cả
ngay bất kể là đang làm gì. Trong cuộc thi hôm ấy phần thi của Tuấn ngay sau
Linh. Tuấn mặc áo sơ mi trắng với đôi giày da đen và chiếc quần thụng vừa vặn
và khá ăn nhập với nhau. Dáng người cao mảnh, nụ cười sáng khuôn mặt tự tin
khiến Tuấn đẹp như một hình tượng mẫu của một bộ phim hàn quen thuộc. Sắp đến
phần thi của mình Tuấn nghe trống ngực đổ dồn cậu hồi hộp, càng hồi hộp hơn khi
thấy trong Hội trương trật cứng những người. Lúc ấy bỗng Tuấn nghe có giọng nói
quên quen.
-
Chúc
cậu thành công !
Đó là Linh, Linh hoàn thành phần thi
khá tốt. Tuấn cười nhưng không giấu nổi sự hồi hộp đang thường trực.
-
Cảm
ơn cậu. Tớ sẽ cố gắng!
Xin mời thí sinh số 16! Dương mạnh Tuấn !
Cậu bước lên sân khấu trong tiếng hò
reo inh ỏi. Nhìn xuống phia dưới Tuấn chỉ thấy rất nhiều, rất nhiều người đang
đỏ dồn ánh mắt về mình dương như cậu không thấy rõ mặt ai mà cũng không nhận ra
ai. Tiếng ồn ào cậu chỉ thấy thoáng ù ù bên tai. Khán phòng lặng xuống bởi giai
điệu một bài hát quê hương khá nghọt ngào. Khi Tuấn hát thì cả khán phòng im
bặt không còn ai nói, không còn ai cười tất cả lặng thinh trong từng câu từng
chữ nơi giọng hát của Tuấn trong từng nốt nhạc bổng trầm như rót vào tâm hồn họ
một sự thanh lắng tuyệt vời của cảm xúc. Phần thi của Tuấn rất thành công trong
sự tán tụng của mọi người. Cậu được giải nhì toàn trường còn Linh cô ấy được
giải ba cùng vơi một vài người khác. Sau cuộc thi Tuấn kéo vài ba người bạn vào
một quán nhậu ven đường dĩ nhiên là có cả Linh. Cái quán khá rộng được bày biện
gọn gàng họ ngồi trên chiếu quanh một chiếc bán vuông nhỏ đủ để bày các thức nhắm và một nồi lẩu
nóng. Dưới ánh điện được cố ý tạo nên cái màu đỏ tờ mờ như để kích thích cho
khách đến họ quây quần truyện trò lao xao.
-
Nào
mọi người nâng chén chúc mừng! Uống hết nha!..Zo Zo..
Ánh điện mờ đục cùng đám khói nghi
ngút từ nồi lẩu nóng quện trong chút hơi men cay nồng nơi đầu lưỡi tạo cho Tuấn
cái cảm giác lâng lâng vui sướng. Những khuôn mặt bỗng chốc hồng hào vì hơi men
chếnh choáng , bởi những thức dùng cay và nóng hay bởi ánh đèn cũng có. Tuấn
cũng đã cảm thấy bâng bâng và hai mắt hoa lên không còn muốn nhìn rõ vào một
vật gì. Nhưng vẫn chưa hết phấn trấn.
-
Nào
mọi người, hết chai này chúng ta về !
Phải đến khi đứng dậy Tuấn mới cảm
thấy hai chân mình chệnh choạng như không còn theo ý muốn. Mọi người tản mạn
đưa nhau về riêng Linh nhận đưa Tuấn về bởi chí ít cô vẫn còn tỉnh táo hơn Tuấn
mà hơn thế hai người lại cùng đường. Họ dìu nhau qua một đoạn dài trên vỉa hè
dưới ánh điện vàng vọt của bóng đèn cao áp thì lẩn vào một cái ngõ sâu dưới
những tán cây lớn chỉ để lộ trên mặt đường những lốm đốm ánh trăng. Những làn
gió khẽ khẽ khua trên những hàng cây rồi vuốt nhẹ lên mặt người tạo nên một
chút se se của hơi lạnh cuối mùa thu. Chừng mươi mét nưa thì đến phòng Tuấn.
Linh đưa tay ra hiệu Tuấn đưa chìa khóa để mở cửa. Vừa vào đến phòng Tuấn nằm
vật ra giường hai mắt nhắm nghiền. Linh ngồi lại chừng năm phút. Ánh đèn điện
làm nổi rõ sống mũi cao sáng trên khuôn mặt tươi sáng thanh tú của Tuấn khiến
Linh nhìn mãi không rời. Được một lát thấy Tuấn đã thở nhẹ đều đặn cô giặt một
chiếc khăn mặt ướt đặt lên trán Tuấn và trở ra về.
Sáng trở dậy thì mặt trời đã lên cao
Tuấn thấy trong đầu ong ong nặng trịch đau nhức, cuống họng khô khốc và trong
bụng thì trống rống đang đau âm ỉ. Tuấn moi trong túi ra cái ví. Còn có hai
trăm..hôm nay mới là mười chín phải sang đầu tháng bố mẹ mới gửi tiền, ...Tuấn
tự lẩm bẩm một mình. Sao tháng này mình tiêu nhanh vậy nhỉ..Xem nào...Tiền nộp
cho lớp liên hoan ngày lễ, tiền sinh nhật mấy đứa em ở xóm trọ, tiền khao bạn
bè...à còn mua một đôi giày hôm đi thi nữa..thảo nào nhanh quá... Cứ tình hình
này khi phải kiếm việc gì đó làm thêm thôi..nhưng mà dạo này lịch học căng quá,
lại còn mấy cái hoạt động của lớp nữa...Đang đăm đăm chiêu chiêu không biết suy
tính thế nào cho ổn thì nó nghe có tiếng ồn ào từ ngoài cổng vọng vào nghe càng
lúc thêm rõ. Đó là thằng Minh, nó chạy xộc vào phòng Tuấn mặt hớn hở tay cầm
môt nắm tiền xòe tròn hình cánh quạt rung rung trước mặt Tuấn.
-
A
hà, mày thấy gì đây không ! Tao vừa nổ lô đấy ! Được năm triệu.
Thằng này suốt ngày lô đề mở miệng
ra là chốt con này, nuôi con kia. Thỉnh thoảng cũng thấy nó trúng to. Tuấn cũng
ngạc nhiên nhưng cậu chẳng bao giờ để tâm. Cách chơi như nào cũng chưa từng
biết nữa. Hôm nay thấy nó trúng cũng như mọi lần Tuấn chẳng tiếc gì lời mà ca
tụng nó vài câu.
-
Ái
chà mày giỏi thật đấy. Khao anh em đi thôi !
Nó vênh vênh cái mặt giơ nắm tiền
lên ngắm tỏ vẻ đắc ý
- Tưởng gì, quá đơn giản !
Tuấn chộm nghĩ mình đang hết sạch
tiền hay là mượn tam nó một ít sau bố mẹ gửi thì trả lại nó. Thế là chẳng khó
khăn gì Tuấn có một ít tiền để trang trải đên cuối tháng. Vốn tính không thích
nợ nần ai lâu Tuấn sốt ruột chờ ngày bố mẹ gửi tiền lên để trả Mạnh cho xong.
Trước hôm gửi bố nó luôn gọi điện dặn trước.
-
Alo
! Tuấn hả con. Bố vùa gửi tiền theo xe rồi đấy con ra mà lấy đi. Tháng này chỉ
có hơn hai triệu thôi con à.
-
Sao
thế bố, thường vẫn ba triệu mà. Thế này thì con làm thế nào.
-
Con
cố gằng dè xẻn rồi bố mẹ sẽ tính gửi thêm. Dạo này nhà đang bí quá con à.
Tuấn bắt đầu thấy lo lắng, và hơi
bực bội. Bấy lâu nay cậu tiêu pha khổ sở quá. Mà đi học chứ có phải đi chơi
đâu. Nhìn mấy đứa bạn lúc nào cũng rủng rỉnh Tuấn thấy chạnh lòng cho cái số nó
sao sinh ra trong gia đình nghèo khổ. Tuấn chẳng nói gì thêm nữa nó chào bố rồi
tắt máy.
-
Vâng.
Con Biết rồi.
Tắt máy rồi Tuấn thấy rối bời trong
lòng. Hai triệu! Hai triệu ! Làm thế nào đây. Trả thằng Minh một triệu, nộp
tiền nhà bảy trăm còn lại khoảng bốn năm trăm. Một tháng làm gì được với số
tiền này đây. Nó nghĩ, nghĩ và nghĩ để tìm cho bằng ra một phương kế cho mọi
chi tiêu trong tháng này..Hay là..mấy trăm đó tiêu cũng chỉ được vài hôm hay là
mình ghi lô như thằng Minh biết đâu đấy vận may lại đến còn không được thì cũng
chỉ là nhin ăn vài bữa vẫn như nhau. Nghĩ ngợi một hồi lâu rồi nó tự quả quyết
đó là cách duy nhất có thể giúp nó gỡ rối lúc này. Có ai ngờ đâu Tuấn trúng
thật, nó trúng cả lô lẫn đề cơ. Nó được hơn bốn triệu nó vênh vang trước mặt
thằng Minh,
-
Nhìn
anh mày đi. Hè hè, lần đầu xuất quân đã trúng lớn, cứ phải gọi là thánh lô !.
Tuấn sung sướng như lập được một
chiến công hiển hách. Nhưng trên đời nay trong cái gianh giới giữa sự được và
mất có ai nhìn thấy rõ, nó luôn có mầm mống trong nhau. Có khi cái được hôm nay
lại là cái mất lớn của ngày mai không chừng. Cũng bởi vậy mà người đời lắm kẻ
phải sống sở chết dở đôi lần vì cái lòng đắc thắng ngạo ngễ ấy .
Có tiền trong tay Tuấn hô hào mấy
đứa bạn đi liên hoan và cậu không quên gọi Linh. Cả lũ mò ra quán nhậu gần đó
làm một trận ra trò rồi một thằng trong nhóm đứng phắt dậy và với cái giọng lè
nhè khi đã quá chén nó nói thật hùng hồn,
-
Tao
biết một chỗ này cực vui bọn mày đi không. Đảm bảo miễn sờ chê !
Cả bọn hưởng ứng hò reo rồi chúng nó
gọi xe dắt ríu nhau vào sàn nhảy. Tuấn chưa từng biết đến nơi như thế này. Nó
tìm một góc rồi ngồi uống nước mặc kệ cho lũ bạn đang quay quay giữa những đám
người nhốn nháo ưỡn ẹo với đủ cả trăm kiểu vũ điệu. Thấy Tuấn ngồi gục trên ghế
Linh rủ Tuấn về vì cả hai đều đã mệt và tiếng nhạc làm họ đau đầu. Linh gọi
taxi rồi dìu Tuấn trở ra về. Tuấn và Linh luôn cùng nhau trong mọi công việc
cũng như những cuộc vui đại khái như thế này. Họ mến nhau nhưng chưa ai thổ lộ
gì về chuyện tình cảm bao giờ. Họ vẫn cứ như vậy và nếu gọi là bạn thân chắc có
lẽ trong lúc này là đúng hơn cả. Giữa một người con gái và người con trai thì thật khó để có một tình bạn thực sự. Hoặc là tình yêu hoặc là không có gì cả. Đưa Tuấn về phòng để cậu nằm trên giường Linh
định ra về thì bỗng cô lại dừng bước quay trở lại. Cô nhìn chăm chăm vào khuôn
mặt Tuấn rồi từ từ ghé sát lại bên khuôn mặt ấy nhẹ nhàng đặt đôi môi mộng đỏ
của mình lên miệng Tuấn. Dường như cảm thấy điều ấy trong khoảnh khắc đột nhiên
Tuấn vòng tay lên và xiết chặt Linh ở lại trên ngực. Họ đăm đăm nhìn nhau trong
giây lát rồi hòa vào nhau trong mê man...
Với số tiền trong tay chỉ chưa đầy
dăm ngày đã tan mà chính Tuấn cũng ngạc nhiên vì điều ấy. Số tiền ấy lớn hơn cả
tiền tiêu một tháng mà bố mẹ cho nó ấy thế mà nó chỉ cần chưa đầy hai ngày để
thổi bay. Vậy mà hơn một năm nay nó vẫn sống đều đặn yên ổn với số tiền mà bố
mẹ cho nó chỉ chừng ấy chỉ có một ít đấy thôi. Nó thấy tiêng tiếc, thấy hao
hao, thấy bối rối, thấy là lạ và khó hiểu. Thế là nó vẫn chưa giải quyết được
vấn đề chi tiêu, đâu lại hoàn đấy. Về phần Linh thì dĩ nhiên cô đã trở thành
người yêu Tuấn, là người yêu của nhau thực sự công khai và rõ ràng, lúc nào
cũng kè kè cặp cặp bên nhau. Tuấn đã ngĩ đến việc mượn linh một ít tiền nhưng
còn dè dặt. Linh có vẻ nhiều tiền mà hơn thế họ đã là người yêu của nhau người
ta vẫn mượn tiền của người yêu đó thôi đâu có sao. Nghĩ vậy Tuấn không chần chừ
nữa.
Chiều hôm ấy Tuấn ghé sang phòng
Linh, cậu không báo trước vì cũng chẳng sao phải báo trước bởi cố ấy là người
yêu cậu mà đâu phải xa lạ, dạo này Linh đổi cách xưng hô chuyển sang goi Tuấn
bằng anh điều ấy làm Tuấn thấy vui rơn
trong lòng và nhận thấy rõ rằng có tình yêu thú vị lắm chứ đâu nhiều gian trá
đau khổ như ngưởi ta vẫn nói. Trời đã dần chuyển sang đông cái hanh heo trong
những làn gió khô khan ngập đầy con đường quen thuộc rồi cũng ùa cả vào lòng
người làm cho ai đó cũng cảm thấy một chút lạnh vắng mơ hồ. Vừa tới cổng Tuấn
thấy có một gã thanh niên khá đứng tuổi từ phong Linh ra rồi dắt xe bước ra về
dường như không để tâm đến sự hiện diện của Tuấn đang trở vào hắn đi lướt qua.
Bước vào phòng Linh mọi thứ ở đây đã quen thuộc với Tuấn căn phòng không rộng
nhưng khá sạch sẽ và gon gàng xinh xắn với những thứ đồ trang trí điểm xuyết
khắp mọi chỗ. Tuấn tự lấy nước uống điềm nhiên rồi thong thả:
-
Ai
vừa vào đây vậy em ?
Linh vẫn đang thu thu xếp xếp mấy
cuốn sách cho gọn lại cô không nhìn Tuấn
mà trả lời ngay.
-
À
! ông anh họ em tiện công việc ghé qua chơi.
Linh nói thì Tuấn biết vậy cậu cũng
chẳng hỏi thêm nữa vì cậu cũng không thể nghĩ khác đi được. Tuấn kéo tay Linh
để cô ngồi sát lại bên mình rồi khe khẽ vuốt lên mái tóc nhẹ nhàng để cô ngả
vào vai mình. Rồi họ ngồi lặng như vậy. Lát lâu Tuấn mới lên tiếng.
-
Em
ơi anh hỏi em chuyện này ?
-
Sao
anh! Anh cứ nói!
-
Em
có còn tiền không cho anh mượn một ít ? Anh đang cần quá !
Linh vẫn ngồi yên như vậy dựa trên
vai Tuấn cô lặng thinh trong giây lát rồi đáp lại
-
Em
không còn nhiều đâu anh! Anh cầm tạm 4 trăm nhé!
-
Um.
Thế cũng được em ạ.
Đôi khi người ta không thể nhận ra
sự thay đổi trong chính bản thân mình. Có thể họ đang đi lạc đường nhưng họ vẫn
đinh ninh mình đúng bởi họ là người cầm lái và luôn nghĩ rằng đi hướng nào là
do mình. Và sự xấu đi trong mỗi con người là điều hết sức dễ dàng nó dễ dàng
hơn gấp trăm lần việc từ bỏ đi một tính xấu. Vừa về tới phòng thấy Tuấn thằng
Minh từ trong phòng đã vọng ra.
-
Thế
nào đại ca. Nay có con đánh lớn lắm. Theo không? Số mày son như thế còn gì nữa.
Chơi đi cho anh em lấy may, sợ mẹ gì.!
Chẳng hiểu nghĩ ngợi thế nào rồi
Tuấn vứt cả số tiền vừa vay Linh cho thằng Minh.
-
Mày
ghi hộ tao. Tao đánh nốt con này được thì được không thì thôi. Không chơi nữa.
Ham hố đếch gì cái thứ đỏ đen chỉ may mắn được đến thế thôi.
Trở lại phòng, mấy ngày nay gian
phòng trở nên bề bộn quần áo tứ tung và sách vở mỗi quyển một chỗ. Nó buông
thõng mình xuống giường đầy mệt mỏi, nén một cái thở dài ngửa mặt nhìn lên trần
nhà, nó bắt đầu suy xét lại mọi chuyện. Phải đi làm gì đó thôi. Giảm bớt công
việc ở trường đi, việc thi kết thúc học phần cứ xếp thời gian tranh thủ ôn là
được cũng dễ mà. Lát phải gọi điện về nhà xem có thể gửi thêm cho một ít không.
Nghĩ thế Tuấn gọi điện ngay.
-
Bố
à. Con đây. Bố ơi nhà mình gửi thêm cho con xin một ít tiền nữa được không ?
-
Sao
nhanh vậy con. Con đã hết tiền rồi à ?
-
Chừng
ấy thì được bao nhiêu đâu bố ? Con phải nộp bao nhiêu khoản ở trường, dạo này
con còn chẳng có tiền ăn toàn nhịn thôi ! Con chán lắm rồi chẳng muốn đi học
nữa đâu!
-
Thôi
được rồi con ạ. Con phải tiêu pha cho tiết kiệm đấy. Để bố xem gom được ít nào
thì mai bố gửi lên cho. Phải tập chung mà học con ạ !
Tuấn chỉ ừ à vài câu rồi nó tắt máy
chẳng nói thêm nữa. Chiều hôm sau Tuấn ra bến xe lấy tiền và đồ nhà gửi. Hôm
qua số tiền gửi thằng Mạnh ghi lô đã mất rồi, không biết nay bố gửi thêm cho
bao nhiêu liệu có đủ dùng không. Trong túi đồ có một tờ giấy gập đôi lặt ra thì
nó biết là bố nó viết. Mấy dòng chữ siêu vẹo và những vết vẩn mờ đực in hằn
trên mảnh giấy đã ngả màu.
Tuấn à. Đây là một triệu rưỡi. Tiền
của bố đi cày cho ngươi ta, người ta mới trả được chín trăm. Cộng với bố vay
thêm của chú Hòa bốn trăm và của bà nội
cho hai trăm. Tổng là một triệu rưỡi. Con cố gắng chi tiêu mà tập trung học
hành. Bố mẹ ông bà vẫn khỏe mạnh cả. Mẹ con bảo gửi thêm cho con cái chăn đó.
Trời sắp vào mùa con nhớ giữ sức khỏe. Được nghỉ thì về nhà con nhé. Em Yến nó
nhắc con suốt đấy. Bố Hoàng.
Đọc xong những dòng ấy nó thấy cay
nóng nơi khóe mắt như muốn khóc nhưng còn ngèn ngẹn. Năm nay nó cũng đã 21, nó
thấy cái tội của nó lớn lắm, nó làm khổ gia đình nó thật nhiều, nó thấy bứt dứt,
thấy giằng xé trong lòng. Nó quyết định định đi làm. Đúng ! đã chừng này tuổi
đầu, không lo được cho ai thì thôi ít ra nó cũng phải tự lo được cho bản thân
chứ. Lâu nay nó sống vô dụng quá rồi. Rồi ngay chiều ấy Tuấn đạp xe khắp các
đường phố xem chỗ nào tuyển người làm. Nhưng mãi mà chẳng có chỗ nào, mấy nơi
vào hỏi thì họ đều không nhận làm việc bán thời gian mà lại ngắn hạn. Rồi Tuấn
lần vào một cửa hàng bán vật liệu xây dựng có biển tuyển nhân viên dù đã cân
nhắc kĩ nếu làm ở đây chắc hẳn sẽ rất vất vả và không biết sẽ theo làm được bao
lâu. Tuấn được nhận và bắt đầu làm việc ngay từ ngày hôm sau. Cửa hàng khá rộng
và bụi bặm những thứ hàng như bao xi măng, các loại sợi thép to nhỏ, tấm tôn
lợp mái nhà đủ loại đều xếp thành khối chồng cao quá đầu người. Vừa bước vào
tới cửa Tuấn đã nghe có tiếng gọi.
-
Đến
rồi đấy à. Vào đây cô bảo !
Đó là bà chủ cửa hàng, bà ngồi ở một cái bàn lớn bến góc cửa cạnh lối
đi vào nhẩm nhẩm tính tính ghi chép số lượng hàng hóa ra vào và quan sát nhân
viên làm việc. Trông bà ta áng chừng ngoài bốn mươi, khuôn mặt và cái cổ to
trắng được làm tăng thêm bề dày bởi những lớp mỡ thừa ra nhưng khá đầy và chắc.
Đôi mắt hơi nhỏ dưới hàng mi được cố ý vẽ dài ra quá đuôi mắt. Tất cả khá ăn
nhập với mái tóc bông xù và xoăn đều màu vàng sậm. Vừa bước tới bà ta lại tiếp
ngay.
-
Vào
đây ta bảo. Đấy nhìn mấy cậu kia kìa. Chúng nó làm gì thì cứ thế làm theo. Chủ
yếu khi nào xe đến thì chuyển hàng lên hoặc xuống. Công việc chỉ có thế thôi. Cháu
bắt đầu ra làm đi.
Tuấn ra nhập vào chỗ mấy người đang
làm. Trông mấy cậu này cũng chạc tuổi Tuấn không thì cũng chỉ nhấp nhỉnh đôi ba
tuổi. Có thằng lên tiếng.
-
Ê
! mới đến làm à ?
-
Vâng !
Một thằng trong
bọn đăng loay hoay xếp hàng cười nhìn Tuấn hỏi
-
Vẫn đang đi học à ? Nhọc lắm đấy
chịu nhiệt được không ?
Tuấn bước lẹ
lại đấu thêm một tay vào khênh.
-
Em cũng lo lắm. Nhưng cố thôi anh
à !
Mấy thằng không
nói chỉ cười rồi bắt đầu tản ra làm
việc. Đến 8 giờ tối cả bon mới được nghỉ. Về phòng tắm giặt ăn uống xong cũng
đã gần 10 giờ . Nó thấy chân mỏi nhừ khắp bả vai và bắp tay đau nhức bàn tay đỏ
rát rồi cả đêm trằn trọc không ngủ được. Từ khi đi làm Tuấn ít có thời gian gặp
Linh mà cũng ít gọi điện nhắn tin có khi cả ngày chỉ được một hai tin nhắn.
Linh yêu Tuấn thật, nó yêu Tuấn bằng những cảm xúc hết sức thật của một người
con gái và muốn giữ Tuấn làm của riêng của nó cả đời. Nhưng có nhiều thứ Tuấn
không có để cho nó được. Sau lưng Tuấn Linh vẫn đi lại với một người khác đó là
Quân. Linh không yêu Quân cũng chẳng có một chút cảm xúc nào với cậu ta. Nhưng
Quân là một gã công tử của một gia đình giàu có và đặc biệt là khá tốt với Linh.
Quân chăm cho Linh bằng những thứ đồ sang trọng đắt tiền mà cô chẳng bao giờ tự
sắm được. Linh vẫn qua lại như thế với Quân từ trước khi trở thành người yêu
Tuấn và bây giờ vẫn vậy. Trời tưng hửng sáng bởi hôm nay là ngày nghỉ nên Linh
tự cho mình cái quyền được ngủ dậy muộn hơn một chút. Tiếng chuông điện thoại
reo làm cô hơi giật mình,
-
Mẹ à ! Con đây !
-
Ừ, Mẹ định hôm nay mẹ lên thăm con,
khoảng đầu buổi chiều mẹ bắt xe lên !
Linh ngần ngừ
như chưa biết trả lời ra sao, lặng im trong giây lát rồi nó tiếp.
-
Thôi không cần đâu mẹ à. Mẹ đi làm gì cho
vất vả ra. Con trên này mọi thứ vẫn tốt. Rồi mấy hôm nữa con về.
Nhà Linh ở Bắc
Ninh lại ở một huyện lẻ nên từ trường Linh về nhà khá xa phải mất gần một buổi
đi xe mới tới nới. Gia đình cô chẳng phải khá giả, bố cô làm công nhân giờ đã
có tuổi nghỉ ở nhà còn mẹ cô trước hay đi buôn bán kiếm tiền nhưng giờ sức khỏe
đã yếu không còn làm được nhiều. Linh là con út trong nhà hai anh chị trên cô
vì không đi học lên nên đều đã lập gia đình sớm cả . Đã nhiều lần mẹ cô muốn
lên thăm cô, xem chỗ ăn chỗ ở của cô ra sao nhưng cô đều gàn. Lần này thì mẹ cô
quyết chí đi lắm. Có lẽ cái tâm của người mẹ thấy lo lắng, thấy không yên bởi
cũng đã học gần hết năm thứ ba rồi mà bà chưa một lần hình dung được cuộc sống
của con bà nơi đất khách quê người như thế nào.
-
Không
con ạ. Con cứ để mẹ đi. Mẹ muốn đi. Thật là mẹ thấy không yên vì lâu nay không
biết cuộc sống sinh hoạt của con trên đó như thế nào. Ý mẹ quyết rồi. Con cứ
cho mẹ địa chỉ. Mẹ sẽ tìm được. Mẹ lên rồi chiều tối mẹ về.
Linh đành nghe theo chứ chẳng biết
nói sao. Để cho kịp tối còn về không muộn nên ngay sau khi gọi điện cho con mẹ
Linh bắt xe lên Thái Nguyên ngay. Đền bến bà nhờ xe ôm tìm vào địa chỉ phòng
Linh. Mẹ Linh năm nay cũng mới chỉ gần 50 nhưng cái lam lũ, bần hàn của một
người mẹ suốt đời với những lo toan băn bó đã đưa cái tuổi già đến sớm hơn trên
cuộc đời bà. Mái tóc xanh đã phơ phớt bạc, khuôn mặt xạm nắng lấm tấm những tàn
nhang bởi nhiều sương gió. Bà mặc chiếc áo sơ mi hoa, cái quần vải suông đen,
đeo đôi sục nhựa tất cả như cố ý được chuốt cho tươm tất gọn gàng nhưng vẫn không
giấu được cái vẻ quê dại. Bà xách theo đủ các thứ đồ trong mấy chiếc túi to nhỏ
khác nhau. Thấy mẹ tới cổng Linh vội ra đón. Cô dắt mẹ vào phòng nhưng không
phải phòng cô mà là phòng một đứa bạn ở cách phòng Linh vài ba phòng trọ khác.
-
Mẹ
ngồi đi !
Vừa nói cô vừa rót nước mời mẹ. Bà
vẫn chú ý nhìn quanh từ ngoài vào trong gian phòng đến khi hết một lượt mới
dừng lại trên khuôn mặt Linh.
-
Phòng
của con đây à. Ở đây cũng sạch sẽ gọn gàng. Nói rồi bà lôi ra mấy túi to nhỏ
được bọc trong một cái túi lớn hơn.
-
Đây là hoa quả ở nhà. Con đi học chẳng
mấy khi mua được mà ăn. Mẹ mang lên cho con. Con cứ để ăn dần !
Nào khế, chuối,
xoài có cả túi lạc khô nữa bà xếp ra một loạt ở giữa phòng. Bỗng Linh nghe có
tiếng gọi nghe như giọng Quân. Cô chạy vội ra để lại mình mẹ đang ngồi loay
hoay xếp xếp đặt đặt ở giữa nhà. Vừa ra thì thấy Quân đang đứng cười nhe nhởn ở
giữa cổng.
-
Người đẹp mở cửa cho anh nào !
Thấy Quân, Linh
có vẻ khó chịu vì đến không đúng lúc, cô gắt.
-
Em đã bảo đến phải báo trước mà. Vào
một tí 5 phút thôi rồi về nhá. Nay em bận rồi.
Quân đẩy cửa
dắt xe vào. Thấy là lạ bởi thái độ của Linh.
-
Sao thế em ?
-
Sao gì mà sao. Mẹ đứa bạn em lên chơi.
Em nấu cơm cùng nó.
Vừa bước vào
phòng từ phía sau Quân đã vòng nhanh hai tay ôm ngang eo Linh, rồi ra vẻ nũng
nịu trên vai cô.
-
Cho
anh thơm cái nào !
Thấy vậy Linh vội gỡ tay Quân ra
ngồi lại xuống giường.
-
Không
vớ vẩn nữa, năm phút thôi đấy anh chuẩn bị mà về đi.
Tuấn cười rồi lấy từ trong ví ra một
ít tiền kẹp vào một cuốn sách đặt lại trên bàn.
-
Đây
là một triệu em cầm lấy dùng tạm nhá. Thôi em đuổi thì anh đi vậy!
Linh vẫn ngồi đấy không nói, chờ
Quân bước ra Linh mới chào với theo.
-
Em
chào anh!
Vừa bước ra cửa Quân bỗng đứng sững
lại vì sự xuất hiện đột ngột của mẹ Linh. Bà đứng giữa cửa nhìn Linh. Đôi mắt mờ
đục lèm nhèm ánh lên sự thất vọng.
-
Mẹ
về đây con ơi. Đây không phải là nơi mẹ nên ở lâu đâu con.
Nói rồi bà bước vội ra phía cổng. Quân
vẫn đứng như trời chồng không hiểu chuyện gì. Linh không gọi cũng không chạy
theo. Bước ra khỏi cổng bà thấy lòng rối bời bộn bề chồng chất bao nỗi niềm. Bà
thấy đau xót cho cái phận bà, bà càng đau đớn đến chảy nước mắt vì bà đã để cho
con bà phải đến nông nỗi sống nhờ vả vào đồ đạc của cải của người khác như vậy.
Giọt nước mắt trào ra từ cặp mắt nhạt đi lăn nhẹ trên gò má xạm đen của người
mẹ chưa làm nguôi đi nỗi đau quằn thắt trong tim. Linh đẩy quân ra về rồi sập
cửa lại.
-
Anh
về đi em muốn ở một mình.
Quân chưa kịp nói gì cửa phòng đã
sập lại, cậu bỏ ra về. Linh ngồi thu mình trong bóng tối ở góc giường, những
tia sáng qua những khe hở lọt vào lấp loáng. Cô không biết mình đang làm nên
chuyện gì nữa. Cô có lỗi. Đúng !. Cố đã không trung thực với cuộc đời mình, tự
ti vì sự nghèo hèn của gia đình mình, của bố mẹ mình để rồi sống thiếu ý chí mà
làm họ thất vọng. Nhưng cô vẫn nghĩ mình đã lớn, và cô cũng sẵn sàng chịu trách
nhiệm về cuộc đời mình. Đời người cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Hai mươi năm đầu cho
học hành, ba mươi năm sau vùi đầu cho công việc và gia đình, còn mấy mươi năm
sau nữa là tuổi già, là sự ốm yếu khổ sở. Tuổi trẻ của cô cũng chỉ vỏn vẹn có
chừng ấy, học hành chưa xong đã toan già đi, xấu đi. Chẳng lẽ sống khổ mãi vậy
sao. Cô thoáng nghĩ đến mấy đứa bạn mấy tháng mới mua được đồ mới, có khi mấy
ngày ăn trừ mì tôm mà thoáng sợ. Và cả cuộc đời mẹ cô đang sống, dường như nó
đếm được những nụ cười hiện trên môi bà. Bốn năm đi học đại học lại là bốn năm
của tuổi trẻ xuân sắc trong đời người, không lẽ chịu đựng vậy sao. Để làm gì
chứ, ra trường có chắc đã sung sướng hơn hay lại tối tăm cả mặt mũi vì công
việc. Nó chẳng hiểu quái gì về cuộc sống nữa nên cứ vui được là nó vui, yêu
được là nó yêu, chẳng muộn phiền cũng chẳng toan tính nhiều. Thoạt nhiên nó
thấy cuộc sống của nó vẫn thế là êm đẹp. Nhưng hôm nay mẹ nó làm nó suy nghĩ
thật nhiều mà thấy khó sống mãi như vậy.
Về phần Tuấn một tháng ấy với nó dài
dặc như một năm vậy, dường như nằm ngoài sức chịu đựng của nó. Tuấn cố làm cho
hết tháng rồi xin nghỉ. Bởi chỉ làm một tháng trong khi thỏa thuận ban đầu ít
nhất Tuấn phải làm ba tháng nên người ta chỉ trả cho cậu một nửa số tiền. Cầm
sáu trăm ngàn trong bàn tay đầy nhưng sây sát, thâm tím nó nhận ra rõ sự nhọc
nhằn vất và tủi khổ. Những đồng tiền đã định giá cho những giọt mồ hôi và công
sức giúp nó hiểu ra những giá trị lâu nay nó vô tình quên lãng. Tuấn buồn bã
trở về phòng trọ, gian phòng với bốn bức tường chắn lại một cái ô vuông ngập
đầy những đồ đạc bề bộn hôm nay Tuấn thấy chật chội và ngẹt thở. Rồi nữa sắp
đến kì thi cuối kì nó sẽ làm thế nào đây khi đầu óc còn trống rỗng và quay
cuồng với những lo lắng chi tiêu. Chẳng muốn nghĩ nữa nó lăn ra ngủ, một giấc
ngủ no và sâu đủ để lắng lại những mệt mỏi và gieo lên những niềm tin mới.
Sáng sớm, tiếng còi xe đã bắt đầu
rối rít, những tia nắng hiếm hoi ngày đông chiếu lọt qua khe thoáng phía trên ô
cửa ánh lên những hạt bụi lấp lánh rọi vào khuôn mặt Tuấn khiến nó không thể
ngủ thêm được nữa. Dọn dẹp lại phòng, giặt rũ quần áo và bắt đầu ôn bài thôi.
Tự nhủ thế và nó bắt đầu ngay. Xong đâu đấy nó ngồi vào bàn học cạnh một ô của
sổ nhỏ hướng ra một vườn cây có những bụi hoa dại lấm tấm rực lên trong cái
tiết lạnh ngày đông. Lật dở từng trang sách những con chữ cứ bay lòng vòng
trong đầu khiến nó không sao tập trung được. Có cái gì đó làm nó thấy mất cân
bằng, nôn nao và không ổn định chẳng tài nào tập trung được. Bỗng có điện thoại từ nhà gọi lên, giật mình
cậu nhấc máy ngay.
-
Con
đây ạ !
-
Cháu
về nhà ngay đi, bố cháu bị cảm mất rồi.
Một giọng phụ nữ phía đầu dây chợt
vẳng lên vội vã, nó không nhận ra ai, cũng không hiểu chuyện gì.
-
Ai
vậy, gi cơ ?
Cô Hoa đây cháu. Cháu về ngay bố
cháu mất rồi !
Giọng nói ấy lại vẳng lên gấp gáp
rồi tắt lịm sau những tiếng tút dài. Cả khu vườn trước mặt nó tối sầm lại, hai
tai ù đi, hai khoang mắt khô dại toàn thân nó nóng rực lên trước những câu nói
gọn lỏn rõ ràng nhưng khó chấp nhận để hiểu ấy, đầu óc nó như quay cuồng. Nó
phải lẩm bẩm lại câu nói ấy trong miệng, mở căng lại các giác quan để xác nhận
lại cái điều kì lạ vừa xảy ra hoặc là để thoát khỏi một mơ kì cục nào đó. Nhưng
mọi thứ vẫn thế rõ ràng và khô khốc như tiết trời mùa đông đang quấn siết lấy
nó.
Không đủ kiên nhẫn để đợi bắt xe. Nó
chạy đi mượn xe máy rôi cứ thế phóng thẳng đi. Lúc ấy nước mắt nó mới ứ ra,
tràn lên mãi không ngừng, càng ngĩ nó càng khóc nức lên, nước mắt làm nhòa hết
cả những gì nó nhìn trên con đường đang đi. Gió lạnh tạt vào cay rát làm tê đi
mọi cảm giác trên khuôn mặt chỉ còn thấy nỗi đau cồn lên trong tim. Tuấn về nhà
khi bố cậu đã đi rất xa rồi. Nghe mọi người nói vì kiệt sức lại hay đi làm
khuya sớm mà bố cậu đam ra bị cảm mà mất. Tuấn quỳ gôí, gục đầu trên bàn tay
thô xạm với những đốt xương trơ ra khẳng khiu. Khuôn mặt hốc hác sau mái tóc
phớt bạc đầy bụi sương làm Tuấn khóc nấc lên từng đợt. Tuấn chưa từng biết đến
chứ nói chi đến việc phải đối mặt với một sự mất mát lớn đến vậy bởi thế mà
trên khuôn mặt cậu còn hiện rõ một nỗi sợ không rõ nét nhưng mạnh mẽ và ghê
ghớm có thể làm cậu đổ sụp.
Vừa dứt tang bố Tuấn phải quay lại
trường ngay để thi. Nó cũng chẳng thiết tha nữa, định bỏ mặc nhưng lại không
yên nên đành gắng cho xong. Và rồi cũng không khác gì so với những gì nó đã
nghĩ điểm thi của nó xếp hạng thấp nhất trong lớp, thi tám môn thì nó trượt đến
bốn môn. Cả ngày Tuấn đóng cửa một mình trong phòng. Còn gì nữa đây, vỡ tan hết
cả rồi. Nó nhận ra chính nó đã tự hủy hoại tất cả. Sự đau đớn mất mất quá lớn
tạo nên những hố đen trong tâm hồn tàn phá hủy hoại cả những niềm tin vững chắc
nhất vào lý chí hướng thiện và đức sống tốt đẹp của con người để họ bi quan và
chán ngán cuộc sống. Chính Tuấn đang bị dày vò bởi sự tàn phá khủng khiếp ấy.
Tuấn uống rượu, uống một mình trong bóng tối, nó chưa thể nghĩ ra sẽ làm gì bây
giờ để tiếp tục. Nó vẫn tin nó sẽ vượt qua nhưng giờ đây nó vẫn cần phải say để
tự chia sẻ với chính cuộc đời nó và bắt đầu tính lại mọi chuyện. Cánh cửa phòng
bỗng bật ra, một luồng sáng ập vào nơi Tuân đang ngồi khiến cậu bất ngờ bị chói
lòa phải nghiêng mặt đi. Đó là Linh, cô đứng trước ngưỡng cửa nhìn Tuấn ngồi lu
trong một góc tường với các thứ trai lọ lỉnh cỉnh.
-
Anh
làm gì vậy, anh không thể cứ như vậy được!
Tuấn ngước nhìn lên chỉ thấy linh là
một bóng đen trước mặt bởi ánh sáng hắt vào từ phía lưng cô tạo nên giống như
đặt một vật ngay sau bóng điện nhìn vào chỉ thấy màu đen.
-
Em
về đi, anh không sao. Anh cần tĩnh lặng một chút, chỉ vậy thôi !
Linh bước vào và
khép cửa lại, gian phòng lại trở lại màu tối, bóng tối dường như làm Tuấn thấy
dễ chịu hơn. Cô ngồi lại cạnh Tuấn.
-
Em
không muốn anh như vậy, anh phải mạnh mẽ lên. Em đã có thai rồi. Anh cứ thế em
biết làm sao !
Tuấn giật nảy, cái điều Linh vừa nói
khiến cậu sửng sốt. Không phải đó là một điều lạ lùng hay khó tin mà bởi hình
như nó không được đúng lúc nên cậu càng bối rối.
-
Gì
cơ ? Em có thai, của ai, anh à. Sao lại là lúc này!
Chỉ chờ vậy Linh giãy nảy hích Tuấn
một cái lăn ra đất.
-
Anh
bảo gì? Không anh thì ai ? Em không biết đâu !
Nói rồi cô đứng phắt dậy bỏ ra về để
mặc Tuấn ngồi đấy. Rồi đây Tuấn sẽ tính thế nào đây. Sao mọi khó khăn cứ đổ dồn
vào một lúc vậy. Khốn nạn quá. Hay là bỏ nó đi. Tuấn lại giật mình nghĩ đến
chuyện có bà mẹ đi phá thai mà đưa con mới hai tháng, sau đi gọi hồn nó vẫn ứng
về nói mẹ nó ghê lắm, lại khóc lóc trách móc sao lại giết nó. Nghĩ đến mà nổi
cả da gà. Giờ thì Tuấn cũng không cách xa tôi ác đó là mấy nêu cậu không thể
nghĩ một cách tốt hơn. Nếu để Linh sinh lúc này thì mọi người sẽ nhìn Linh ra
sao, và cả cậu nữa, cậu sẽ làm thế nào để đối diện với bạn bè thấy cô. Nếu chấp
nhận lấy Linh và làm đám cưới trong năm nay thì càng không được vì còn chưa
đoạn tang bố. Sao mình lại làm ra cái trò gì thế này. Thật điên mất thôi. Tuấn lại uống, nó cảm thấy nó đang sống
một cuộc sống điên rồ, dự vào một trò đùa đầy éo le của thượng đế. Tuấn vẫn cứ
vậy phải gần một Tuần mới trở lại được sinh hoạt. Nó gầy sọp hẳn đi, râu và tóc
cũng dài và đen hẳn ra.
Hôm nay là giỗ đầy tháng bố Tuấn.
Linh muốn cùng cậu về nhà thăm nom gia đình và giúp việc nhà cho mẹ Tuấn .Tuấn
còn e ngại nhưng Linh năn nỉ mãi cậu đành để cô đi. Có lẽ để mẹ quen với Linh
trước đi khi lại hay. Hai người xuống xe
rồi cùng nhau đi bộ một quãng dài vào ngõ trong làng. Con đường đất ghồ ghề hai
bên với lác đác nhưng ngôi nhà cao thấp ẩn hiện dưới những tán cây xanh ngắt. Không khí yên ả và êm đềm càng
tĩnh lại dưới tiết trời hanh hao ngày đông. Thỉnh thoảng cậu gặp một người quen
họ có vẻ tò mò với người bạn đi bên cậu. Đi tiếp một đoạn qua một quãng đường
hướng ra một cánh đồng khá rộng mùi bùn đất cày ải, mùi mạ non thổi lên theo
gió lạnh buốt nhưng dễ chịu và sảng khoái. Bầu trời rộng trong trẻo sâu thăm
thẳm vẳng xuống tiếng sáo diều miên man. Nơi đây những ngày bé Tuấn có một cuộc
sống yên lành và ấm áp với sự đùm bọc của bố mẹ và làng xóm. Đâu đó trên cánh
đồng vắng dáng bố nó trên chiếc máy cày đang mải miết chạy hết ruộng này sang
ruộng khác. Những thớ đất lật tung thành những đường thẳng băng như dòng kẻ
trên trang giấy trong cuốn sách bố nó mua, bằng cách đó ông đã tô màu cho cuộc
đời mình và cuộc sống hạnh phúc của gia đình. Sinh ra trên mảnh đất ấy rồi cũng
sống chết với mảnh đất ấy. Nó bỗng thấy thương bố nó quá, cái thương muộn màng
và bất lực làm nó càng thêm khổ sở. Một
đoạn đường nữa đã tới nhà Tuấn. Trên cái nền cổng được xếp bằng những viên gạch
to nhỏ nhưng bằng phẳng đứng chen chúc nhau hai bên là những hàng cấy đinh lăng
chụi lá và cỏ dại đã úa vàng bởi sương lạnh. Chiếc cổng sắt đã cũ chảy xuống
những vết han rỉ dẫn vào ngôi nhà nhỏ
gọn, chắc chắn trên một mảnh đất vuông vắn được bao bọc bởi khá nhiều cây cối
vươn lên những tán lớn. Một gian nhà nhỏ hơn bên cạnh thụt lại phía sau gọi là
nhà ngang dùng để nấu nướng sinh hoạt và chứa cất các đồ đạc.
Mẹ Tuấn đang ngồi đó ở một góc bên
cạnh lối ra vào ngôi nhà ấy sẩy nhặt những thóc và sạn lẫn trong thúng gạo. Từ
khi bố Tuấn mất người ta thấy những nét khổ sở tủi buồn hằn cả lên khuôn mặt
bà, xâm chiếm mà bòn rút hết cả nhựa sống của bà làm bà bỗng tiều tụy, ốm yếu
đi nhiều. Cái Yến thấy anh về thì chạy ra đón. Nó không còn ríu rít như trước
nữa vì nhớ bố mà tối nào cũng khóc đòi sưng cả mắt, nó đi nép vào lưng Tuấn
thỉnh thoảng lé mắt sáng nhìn Linh chăm chăm. Rồi lại reo khoe với mẹ:
-
Anh
Tuấn đưa người yếu về mẹ này. Mẹ ra mà xem !
Câu nói của cái Yến làm Linh ngường
ngượng mà tự nhiên thấy khó trêu đùa với nó mặc dù cô vốn rất thích chơi nghịch
với trẻ con.
Thấy Linh khuôn mặt bà mẹ Tuấn hửng lên nụ cười nhẹ nhõm hiền từ như lời chào
đón thân thiện theo một phép lịch sự mà bà hay dùng trước những người mới gặp
chỉ có có ánh mắt thì vẫn không khỏi hấp háy nhìn Linh vẻ dò xét. Rồi bà quay
sang nhìn Tuấn như chờ đợi lời giải thích nào đó mà bà chưa thể đoán ra. Sau
lời chào của Linh và lời giới thiệu của Tuấn thì bà hiểu đây là người bạn tốt
của Tuấn mà có ý về dự giúp công việc nhà cho bà thì bà thấy vui và trò chuyện
với Linh thân mật. Linh ngồi lại đó còn Tuấn cảm thấy muốn ra thăm mộ bố. Cuộc
trò chuyện giữa mẹ Tuấn và Linh bắt đầu tự nhien và vui vẻ từ những câu hỏi
thăm về gia đình và học tập. Linh dè dặt nhưng lễ phép khiến bà mẹ Tuấn hài
lòng. Nhưng một câu hỏi của bà mẹ Tuấn khiến Linh không biết đáp sao.
-
Cháu
đã có người yêu chưa ?
Linh chộm nghĩ nếu không nói thật
thì sau này giải thích sao, mà nói ra lúc này thì tuyệt đối không được. Khuôn
mặt tỏ rõ sự lúng túng với hai má ửng lên và đôi mày cố ý để thô không chuốt vẽ
cứ nhấp nháy liên tục làm bà mẹ Tuấn càng nhìn Linh tò mò. Rồi thì bỗng chuông
điện thoại của Linh reo kéo cô nhanh chóng thoạt khỏi tình huống khó xử làm cô
nhẹ cả người như phát hiện ra hướng giải
mới cho một bài toán khó. Linh xin phép ra nghe điện ngay. Đó là điện của Quân.
Linh vừa bật máy thì hàng loạt tiếng chửi rủa, đay nghiến vang lên khàn đặc:
-
Con
đĩ, mày đi đâu đấy hả ? Có về phòng nhanh không tao giết bây giờ! Định biến
hả! Nghe thấy gì chưa ? Về nhanh ! Bố
láo..
Linh vội tắt máy. Cô ngồi sụp xuống
hàng tường hoa được xây quá đầu gối ngăn cách giữa mảnh vườn nhỏ với đủ loại
cây cối với cái sân gạch đỏ bong lên
những lớp rêu chết. Làm gì đây? Linh
thấy tê tái cả mặt mày mà những câu nói vừa nghe vẫn vẳng lên rõ rệt. Có lẽ đây
là những gì cô phải nhận, phải chấp thuận mà hứng lấy và chắc chắn chưa phải là
tất cả. Đời mà! có ai cho không ai cái gì.
Tại sao cô có thể quên đi một quy luật đơn giản như vậy mà sống bằng như
suy nghĩ vị kỉ sai trái. Rồi đứa con trong bụng Linh là của ai chính cô cũng
chưa rõ. Thế là cô đã reo bất hạnh lên một sô phận khác. Đúng là tội ác, tội ác
mà. Cô buộc phải rời bỏ cái ranh giới mình đang đứng để đi theo một lựa chọn mà
cô chưa biết hết những bất hạnh. Tiếng chuông điện thoại lại reo, tiếng mẹ Tuấn
gọi khẽ. Linh vẫn ngồi lặng như vậy. Phải đi thôi ! Linh thấy mình không xứng
đáng với tất cả những gì là chân thật ở trên đời. Cô sẽ bịa ra một lý do bất
ngờ nào đó mà đi khỏi Tuấn, khỏi nơi đây...
Tuấn ngồi quỳ trước mộ ba nó. Màu
đất mới trên mộ ba nó đã nhú lên những mầm cỏ non đầu tiên. Tuấn cố châm những
nén hương nhưng mãi không cháy lên được bởi gió thốc lên từng đợt lạnh buốt lại
làm tắt lịm..
Con xin lỗi ba, cả đời ba sống cho
mẹ con con vậy mà con chưa thể đáp ơn ba. Ba đi nhanh quá..
Cậu nằm dựa ngả lưng vào mộ ba giữa
những mấp mô những ngôi mộ to nhỏ quanh đó và bắt đầu thì thầm truyện trò.
Phương tây xa xăm mặt trời chìm khuất dần sau dãy núi lóe lên những tia sáng
ửng đỏ lên nền trời rồi hắt xuống từ những đám mây làm mặt Tuấn cũng ửng lên
màu đỏ nhạt phơn phớt.